Bởi vì đau lòng Thiểm Điện Điêu sủng yêu bị thất lạc, Chung Linh quyết định đến trong rừng rậm với hy vọng tìm kiếm được một lần nữa gặp được con non Thiểm Điện Điêu mang về thuần dưỡng.
……………………………………………………………………………………….
-Tiểu muội muội, ca ca ngươi không muốn ngươi, nhưng ta thì vẫn muốn a….
Bên tai Chung Linh đột nhiên truyền tới một giống nói dâʍ tà như đã từng quen biết.
Ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy một trung niên gầy gò ngồi ở gốc cây cổ thụ, lấy tay chống cằm, mục quang sáng quắc đang nhìn nàng chằm chằm, Chung Linh sợ hãi, trong giọng nói đầy hoảng loạn:
-Vân… Vân Trung Hạc, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
-Lão đại được người mời đến Vân Nam một chuyến, mấy huynh đệ ta cùng đi theo trợ giúp, không ngờ vận tốt như vậy, trong lúc vô tình lại nhìn thấy tiểu muội muội ngươi, lần trước gặp mặt tại trong Vạn kiếp cốc, đối với mẫu tử các ngươi thì ta đã sáng nhớ chiều mong, một ôn nhu quyến rũ thành thục, một thanh xuân sáng ngời rực rỡ, Chung Vạn Cừu có tài cán gì, lại có được diễm phúc như vậy! Lúc đó Vân Trung Hạc ta đã có ý nghĩ muốn gϊếŧ phu chiếm thê rồi..
Nhìn Chung Linh quyến rũ mê người, Vân Trung Hạc lại nghĩ đến Cam Bảo Bảo kia thân thể thành thục đầy đặn, cùng với dáng người thon thả mảnh mai bắt đầu chín tới của Chung Linh, mẫu tử hai người dung mạo có sáu, bảy phần tương tự, Vân Trung Hạc lại nghĩ đến nếu như có thể cả ngày ở bên trong Vận kiếp cốc ôm lấy mẫu tử bọn họ cùng nhau tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hưởng thụ phong lưu khoái hoạt, thì đã cảm thấy một luồng nhiệt khí xông thẳng từ dưới hạ thể bốc lên, trong lòng suy nghĩ:
“ Nếu như có thể giao hoan cùng một lúc với mẫu tử hai người, lão tử thề sẽ bỏ ngay không làm dâʍ tặc nữa, từ đây cải tà quy chính… “
-Cứu mạng … cứu mạng …
Chung Linh vừa nhanh chân chạy vừa kêu cứu mạng, chỉ tiếc là Vân Trung Hạc khinh công quá cao, Chung Linh vừa chạy vài bước, thì đã thấy Vân Trung Hạc đứng ở trước mặt mình rồi, hắn cười dâʍ đãиɠ:
-Tiểu mỹ nhân, đến đây ca ca ôm một cái…
Sau mấy lần quay chạy, Chung Linh thở hồng hộc, từ trong túi bên hông lấy ra một con rắn độc ném về phía Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc dễ dàng né qua, cười nói:
-Động tác của Xà nhìn qua thấy rất dâʍ đãиɠ, xem ra dáng chạy của tiểu muội muội khá là giống nhau. ..
-Á….a….a..
Chung Linh vừa giận lại sợ, la hét rầm lêm.
-Cứ la đi… có la rách yết hầu cũng sẽ không có người tới cứu tiểu muội muội đâu.
Phảng phất là con mèo đùa bỡn với chuột, Vân Trung Hạc không vội ra tay, vẫn ung dung đùa giỡn với Chung Linh.
-Hahaha…
Từ khu vực phụ cận bỗng truyền đến một tràng cười thật là kiều mị..
-Ai?
Vân Trung Hạc giật mình, kinh sợ vì nếu không lên tiếng cười, chính hắn hoàn toàn không biết tới sự hiện diện của đối phương, chỉ là khi nghe được âm thanh, tiếng cười nhẹ nhàng mềm mại, chủ nhân khẳng định một phụ nhân phong tao đến tận xương.
Cách đó không xa xuất hiện một nữ nhân tầm 27, 28 tuổi, mặc bộ y phục màu xanh lam mỏng, bên hông vây quanh đai lưng màu đỏ thêu hoa, làn da chi quang như ngọc, đang đưa ống tay áo lên che miệng cười, thân như nhánh hoa run rẩy trước gió, ẩn hiện bên trong cái yếm là hai bầu vú cao vút, thật là thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.
-Không nghĩ tới Vân Trung Hạc ta hôm nay thực sự là diễm phúc không cạn …
Vân Trung Hạc vừa thấy dáng dấp nàng của nàng, trên người đã lại bốc dục hỏa, đột nhiên nhìn thấy bên tay trái có một cái móc sắt đen xì, liền biến sắc:
-Ngươi là…ngươi là…
-Lão tứ, không được chủ vô lễ với Hà giáo chủ.
Từ trên không trung vang lên một giọng nói cực kỳ khó nghe, từ xa tiếng xé gió truyền đến, Chung Linh hoa mắt, thì đã thấy có hai nam một nữ lập tức đứng ở trước mắt mình rồi.
– Lão tứ, thân thể ngươi gầy còm như vậy, mà còn cả ngày chỉ nghĩ đến nữ nhân, nữ nhân có cái gì tốt đâu, làm sao sánh bằng với võ công kỳ diệu…hừ..
Một gã có cái đầu lớn khác thường đang nói, trong miệng rộng lộ ra hàm rang nhọn trắng toát, nhưng đôi mắt vừa tròn lại nhỏ, tựa như hai hạt đậu, vóc người tầm trung, thân người tráng kiện, trên người khoác một cái hoàng bào dài đến đầu gối, áo choàng là gấm vóc thượng hạng, rất là hoa lệ, bên dưới hạ thân lại mặc cái quần vải thô, ô uế lam lũ, màu sắc khó phân biệt, đó cũng chính là một trong Tứ đại ác nhân – Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lão tam.
Nhạc lão tam đột nhiên nhìn thấy rõ trước mắt mình là Chung Linh, liền giận dữ:
-Vân lão tứ, ngươi bắt nạt ai không được, lại nhắm ngay tiểu sư nương của ta mà bắt nạt….!