*Chức này là cụ, bố của ông ^^
Bọn họ đang nói chuyện, Thẩm Thời Ân và Khương Đào đã cưỡi ngựa trở về, Tiêu Thế Nam bĩu môi với ca hắn, nói: “Con tuy thua nhưng tinh thần thi đấu là nghiêm túc. Cha mẹ nhìn nhị ca con đi, hai người cưỡi chung một con ngựa, vừa nhìn là biết không muốn thắng. Hơn nữa bây giờ huynh ấy mới về, rõ ràng là bỏ thi, không biết đi nơi nào ân ái với tẩu tử”.
Khương Đào được Thẩm Thời Ân đỡ xuống, nghe xong lời này của hắn liền muốn đánh, “Vậy ý của đệ là gì? Để ca ca của đệ đi nửa đường rồi ném ta bên vệ đường?”.
Tiêu Thế Nam khoa trương nhảy sang một bên, vội vàng xin tha, “Đệ có nói gì nhị ca đâu! Tẩu tử bảo vệ huynh ấy như vậy làm gì?”.
“Đúng là lớn rồi, nói chuyện không giữ ý gì hết”, Khương Đào đỏ mặt nói hắn, “Cha đệ nói không sai, đệ thiếu niên sức khỏe như vậy mà không lấy được hạng nhất. Xem ra bình thường là do tập luyện không đủ”.
Thẩm Thời Ân cũng đỡ lời: “Phu nhân nói không sai, có thể thấy được là do bình thường chiều hắn quá, trở về mỗi ngày sẽ luyện hơn một canh giờ”.
Cưỡi ngựa cần chú ý về kỹ thuật là một chuyện, chuyện khác chính là kiểm tra độ dẻo của eo.
Từ sau khi Tiêu Thế Nam hồi kinh liền theo Thẩm Thời Ân học đao pháp, mỗi ngày thời gian để tập eo là nhiều nhất, cười ngựa cũng là một hai canh giờ, lại thêm một canh giờ nữa, eo với chân hắn có còn lành lặn được hay không?
Tiêu Thế Nam vội vàng nói: “Mới rồi là còn chưa làm nóng người! Thi lại một lần, đệ khẳng định biểu hiện thật tốt”.
Hắn nói như vậy, Thẩm Thời Ân và Anh Quốc công cũng lên ngựa.
Anh Quốc công cười nói: “Vậy lại thi thêm một lần, nếu lần này con về bét, cho dù Thời Ân không nói gì, ta cũng sẽ mắng con một trận”.
Tiêu Thế Nam nói được, sau nhảy lên ngựa, còn chưa đợi họ hô bắt đầu đã giành chạy trước, gương mẫu làm đầu tàu.
“Tiểu tử thúi này!”. Anh Quốc công cười mắng hắn sau cũng thúc ngựa đuổi theo.
Thẩm Thời Ân nhìn Khương Đào nói: “Nàng về khán đài ngồi trước, ta đi một lát rồi sẽ về”.
Tào thị thấy hắn không yên tâm Khương Đào bèn kéo tay Khương Đào nói: “Lần này ta không thi nữa. Thời Ân yên tâm, khẳng định trông chừng tốt bảo bối nhà con”.
Khương Đào lại đỏ mặt, Thẩm Thời Ân cũng chẳng thấy Tào thị nói sai cái gì, ôm quyền nói tạ sau cũng kéo dây cương lao đi như tên bắn.
Tâm trạng của Tào thị rất tốt, đua ngựa một chuyến xong bà thấy rõ ràng hai vợ chồng đã kéo gần khoảng cách với đại nhi tử rồi. Bà kéo Khương Đào đi về phía khán đài, nhịn không được cười nói: “Tiểu Nam đứa nhỏ này, ta còn tưởng hắn ra ngoài mấy năm sẽ mai một hết mấy kỹ năng này. Mới rồi lúc đang đua, nếu không phải cha nó chạy trước thì ta thấy hắn hẳn sẽ trở về cùng lúc với cha hắn. Cũng là do Thời Ân nhà con dạy tốt”.
Khương Đào đáp: “Sau khi hồi kinh, Tiểu Nam cũng mới tập được hai tháng. Cái này con cũng không dám kể công, là chính Tiểu Nam có bản lĩnh. Hơn nữa tuy rằng đệ ấy ở ngoài nhưng nói tới rèn luyện cũng không có ngừng bao giờ”.
Tào thị kinh ngạc nói, “Không có dừng tập sao?”.
Khương Đào gật đầu nói đúng vậy, “Con cũng là nghe nhị ca nói, năm đó khi họ vừa tới mỏ đá Bạch Sơn, Tiểu Nam cũng phục dịch cùng chàng ấy. Tuy đệ ấy còn nhỏ nhưng người trông coi cũng chẳng để tâm mấy chuyện ấy, cũng chia việc bằng những người khác. Mỗi ngày đều phải vác hơn trăm cân đá, bả vai cũng bị rách không biết bao lần. Sau đó tuy nhị ca săn thú đưa cho người trông coi làm lễ, đưa bớt việc của Tiểu Nam cho chàng nhưng Tiểu Nam ít nhiều cũng phải làm. Cứ như vậy ngày này qua tháng nọ mà làm việc nặng nhọc, không phải là chưa từng dừng tập sao?”.
Hốc mắt Tào thị lập tức đỏ lên, nói: “Đứa nhỏ này sao lại không nói câu nào chứ?”.
Khương Đào thấy bà không giống như diễn liền biết Tiêu Thế Nam khẳng định chỉ nói chuyện tốt trước mặt cha mẹ, không nói chuyện xấu. Người xưa có câu, trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, nàng khẳng định không thể để Tiêu Thế Nam nỗ lực uổng phí được, hẳn nên vì hắn mà giành ít công lao mới phải.
“Đứa nhỏ này chính là như vậy, chính mình chịu khổ nhưng không muốn người lớn phải lo lắng. Ngoan tới mức khiến người khác đau lòng”.
Khương Đào lại nói, lúc ấy nàng và Thẩm Thời Ân thành thân ở Khương gia, Tiêu Thế Nam ăn bữa đầu tiên, chỉ dám ăn một chén cháo, không dám ăn nhiều. Sau Khương Đào lại múc thêm cho hắn một chén, hắn mới ăn rồi bảo no. Sau này dọn tới huyện thành, Khương Đào mới biết được hắn ăn rất nhiều, nàng đổi cho hắn và Thẩm Thời Ân bát lớn. Bình thường hắn phải ăn hai chén cơm to mới no.
Các nàng vừa nói vừa về tới lều sau khán đài, Tào thị đã nhỏ giọng thút thít.
Tuy rằng lúc ấy ở Thẩm gia nhìn thấy Tiêu Thế Nam giặt quần áo thuần thục như vậy, Tào thị liền biết hắn ở ngoài chịu không ít khổ. Nhưng tới khi nghe được cụ thể, bà mới biết sự khổ cực mà Tiêu Thế Nam phải chịu căn bản không phải là thứ mà bà có thể tưởng tượng ra được.
Cả ngày làm công cho người khác, cơm còn ăn không đủ no, cuộc sống như vậy, Tiêu Thế Nam sống hơn ba bốn năm,
Khương Đào cũng không có bịa chuyện hay chém gió gì cho nên bây giờ cũng chẳng chột dạ nói tiếp: “Lúc ấy, Tiêu Giác đăng cơ rồi tới đón chúng con, Tiểu Nam là người vui nhất nhưng sau Tiểu Giác lại đưa tới tin tức nhà đệ ấy lập thế tử. Dì và Anh Quốc công…. Nên thương hắn nhiều một chút”.
Tào thị lúc này nhịn không được khóc thành tiếng, không lâu sau, bọn họ trở về, Tào thị lúc này mới ngừng lại nghẹn ngào.
Tiêu Thế Nam vui vẻ vọt tới, không chú ý tới đôi mắt hồng hồng của nương hắn, đắc ý nói với các nàng: “Tẩu tử, nương, hai người có thấy không? Con không đứng bét! Nhị ca nhanh hơn con một chút nhưng con nhanh hơn cha nha!”.
Tào thị nén nước mắt lại, cười nói: “Con ngoan”.
Tiêu Thế Nam thấy có gì đó không đúng lắm, thu lại ý cười hỏi: “Nương, người khóc cái gì? Tuy rằng con thắng cha đúng là chuyện đáng vui mừng nhưng cũng không hẳn vì vậy mà khóc chứ?”.
Tào thị lại cười nhưng nụ cười này quá miễn cưỡng, nói là khó coi hơn khóc cũng không quá.
Tiêu Thế Nam hoảng loạn nhìn về phía Khương Đào, Khương Đào nói: “Đệ trước đi thay quần áo đi, cẩn thận đừng cảm lạnh”.
Hạ nhân dâng quần áo mới lên.
Tiêu Thế Nam không muốn lắm, kỵ trang này là tẩu tử may cho hắn, mặc khác với ca hắn và Khương Dương chẳng phải là không giống rồi sao?
“Không cần không cần, con cởi bớt nút áo cho bớt mồ hôi là được”. Tiêu Thế Nam nói xong liền cởi nút thắt.
Khương Đào thấy hắn thích kỵ trang mình làm cũng không có miễn cưỡng hắn, để hắn cởϊ áσ ngoài ra cho bớt mồ hôi.
Trong phòng chỉ có Khương Đào và Tào thị, Tiêu Thế Nam còn mặc trung y ở trong, thêm một tầng nội y nữa, cũng không có gì ngại ngùng liền nghe lời mà cởi lớp áo ngoài ra.
Trung y của hắn cũng là do Khương Đào may, bởi vì biết lần nay đi khẳng định ra nhiều mồ hôi nên trung y không làm kiểu cổ đứng bình thường mà là cổ áo chữ V như ở hiện đài.
Lúc hắn cởϊ áσ ngoài vô ý để lộ ra cổ và bả vai.
Chỗ vai và cổ của hắn đều chằng chịt vết thương, từng tầng chồng lên, so với da thịt nhẵn bóng của người khác liền thấy sự đối lập.
Nước mắt Tào thị lập tức tuôn ra, ôm lấy Tiêu Thế Nam khóc lớn.
