– Ty chức khảo hạch trở về, phục mệnh Đại thống lĩnh.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, có vẻ oai hùng.
Khấu Văn Lam thi pháp cố gắng ngăn chặn nước mắt chảy ra, gật đầu, hắn khàn giọng nói:
– Tốt, tốt, tốt. Trở về là tốt rồi.
Trước mặt mọi người thất thố như vậy là không đúng. Nhưng mà không biết tại sao hắn lại không khống chế được cảm xúc, bị hai thủ hạ làm cho không khống chế được.
Nếu không phải nhìn thấy người khác cũng lục tục trở về, trong lúc nhất thời Khấu Văn Lam khó có thể bình tĩnh lại được. Người ta gọi hắn là ẻo lả cũng không phải là không có nguyên nhân.
Trước mặt quần hùng, đám người Cừu Đãng Hải quả thực không ngăn được nhiều người như vậy. Lại thêm Huy Khanh Nhan và Phiền Ngọc Phỉ cuốn lấy nhau, bằng vào Cừu Đãng Hải và Bàng Lệnh Công tăng thêm những người khác liệu có thể ngăn chặn được mấy người? Cho nên quả nhiên có không ít thống lĩnh tham gia khảo hạch thừa cơ xông lên, xem như vạn hạnh trong bất hạnh, nhặt về được một cái mạng.
Chủ tử đám người này tự nhiên cũng kích động đi ra khỏi đám người, tự mình nghênh đón. Chỉ là khiến cho đám chủ tử kia chán nản là, không có thấy được một màn cảm động lòng người như Khấu Văn Lam và thủ hạ của hắn. Thủ hạ mình dường như co đầu rụt cổ, có cảm giác như sợ hãi không dám đối mặt với bọn hắn. So với thủ hạ của Khấu Văn Lam quả thực là chênh lệch như trời và đất.
Cho nên đám người học Khấu Văn Lam tiến lên nhiệt tình nghênh đón lại tạo thành cảnh tượng tẻ nhạt. Không biểu diễn được cảnh tượng cảm động giữa chủ tử và thuộc hạ.
Có mấy chủ tử cảm thấy mất mặt. Nhìn người ta xem, đó mới thực sự là thủ hạ tâm phúc. Thủ hạ dưới tay mình thì thế nào chứ? Nhìn qua cũng không có trung tâm bằng thủ hạ của Khấu Văn Lam, thực sự khiến cho người ta chế giếu.
Chỉ là bọn họ thực tình không biết, bởi vì nguyên nhân đào phạm cho nên đám người kia mới tạo thành cảnh tượng xấu hổ như vậy. Chư vị thống lĩnh may mắn trở về sợ nhìn thấy chủ tử không có cách nào báo cáo kết quả, tự nhiên có chút sợ hãi. Thế nhưng mà không có biện pháp, địch nhân hung mãnh, có thể bảo trụ cái mạng nhỏ trở về đã không tệ lắm rồi còn mong chờ gì mang theo đào phạm cơ chứ?
Lại nói Từ Đường Nhiên quả thực vì đắc tội với Hạ Hầu Long Thành, không có biện pháp cho nên chỉ có thể ôm đùi Khấu Văn Lam tới chết. Nếu không hậu quả khó mà lường đường. Hắn không thể so với những người khác, cho dù không hoàn thành nhiệm vụ tội cũng không đáng chết. Nhưng mà hắn không có Khấu Văn Lam bảo vệ sợ rằng rất có thể sẽ mất cái mạng nhỏ. Tính toán vì mạng sống, cho nên hắn đành phải diễn xuất một phen, làm cho Khấu Văn Lam biết hắn không có công lao nhưng cũng có một phen khổ lao.
Hắn quay đầu về phía Miêu Nghị và Mộ Dung Tinh Hoa ở phía sau, hai người dường như cũng ngầm hiểu ý tứ của hắn.
Trong lòng Miêu Nghị càng thầm rít vài tiếng, con mẹ nó, tên Từ Đường Nhiên này là nhân tài hiếm thấy. Hôm nay hắn coi như đã kiến thức cái gì gọi là diễn xuất chân chính.
Trong lúc quay đầu lại, ánh mắt vô tình nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Hạ Hầu Long Thành.
Nhìn thấy đám người Miêu Nghị mang theo một thân máu tươi trở về phục mệnh Khấu Văn Lam, nhất là Miêu Nghị lại mang tới thể diện lớn như vậy cho Khấu Văn Lam, lại làm hại đội ngũ của đệ đệ hắn bị nguy. Hạ Hầu Long Thành có thể nói hận tới mức không thể xé xác Miêu Nghị. Người hắn hận nhất lúc này có thể nói Từ Đường Nhiên đã bị bỏ qua, chuyển thành Miêu đại quan nhân của chúng ta.
Đầu óc của người này có chút đơn giản, chỉ cần chuyện liên quan tới tiền đồ của đệ đệ mình. Từ Đường Nhiên đánh hắn một chầu căn bản không coi là đại sự, làm hỏng tiền đồ của đệ đệ mình mới là đáng hận chân chính.
Miêu Nghị nghĩ thầm trong lòng, không xong. Từ khi ném gốc Tinh Hoa tiên thảo, hắn chưa từng thấy đầu cẩu hùng này dùng ánh mắt ác độc nhìn mình như vậy. Xem ra nữ nhân trước đó suất lĩnh một đám người đuổi theo ba người bọn hắn quả thực là người của Hạ Hầu gia. Dường như lần này hắn đã đắc tội với tên cẩu hùng này tới thảm rồi.
Không có biện pháp, vì bảo vệ tính mạng hắn không có khả năng không hoàn thủ, tùy ý để cho người ta chém giết, như vậy không được. Chuyện đã như vậy, trong lòng Miêu Nghị cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Binh tới tướng đỡ, nước tới tường ngăn, cũng chỉ có thể như vậy. Mọi chuyện không thể nào vẹn toàn được.
Bên này Khấu Văn Lam khống chế được cảm xúc trong lòng, lên tiếng trấn an vài câu. Khấu Văn Hoàng đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay nói với Miêu Nghị:
– Truy nã được bao nhiêu đào phạm, mang ra xem một chút.