– Chúng ta đi ra, tất nhiên sẽ gặp đến Địa Ngục ma đầu ngăn giết, nếu các ngươi chết rồi, Tử Phủ sụp đổ, những trẻ mới sinh này ở đâu có thể thừa nhận được? Đưa bọn chúng an trí đến Ngự Tinh Chu của ta, Ngự Tinh Chu phòng ngự đầy đủ cường.
Những đệ tử kia ôm lấy trẻ mới sinh, đưa đến trong một chiếc thần chu.
Đợi một đệ tử đi vào trước phụ nhân dưới chân Ung Hòa đại thần kia, phụ nhân kia cởi bỏ ý chí, nhát gan nói:
– Để ta cho nó ăn miếng sữa lần cuối…
Ung Hòa đại thần có chút bực bội nói:
– Nhanh lên! Không đủ thời gian rồi, nếu bị Địa Ngục Ma Thần nhận được tin tức, chúng ta một cái cũng đi không hết!
Phụ nhân kia cho hài nhi ăm mấy miếng sữa, run rẩy đem trẻ mới sinh đưa đến trong tay một người đệ tử, che mặt ngồi dưới đất, vô lực run rẩy.
Ung Hòa đại thần thở dài, lẩm bẩm nói:
– Lần này tốt rồi, nhất thời mềm lòng, mang theo nhiều trẻ mới sinh như vậy, cho dù có thể tránh thoát Địa Ngục Ma Thần đuổi giết, chỉ sợ không có cái thế giới nào nguyện ý thu lưu chúng ta rồi…
Đột nhiên, hắn chứng kiến một vị thiếu niên thư sinh đứng xa xa nhìn giữa không trung, phiêu nhiên xuất trần, có một loại khí độ bất phàm, để cho hắn nhìn không ra sâu cạn, nhưng giữa lông mày thư sinh này hình như có mờ mịt cùng nghi hoặc, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, gấp bước lên phía trước, thi lễ nói:
– Đạo hữu.
– Đạo hữu.
Giang Nam hoàn lễ.
Ung Hòa đại thần trong mắt nhỏ lộ ra khôn khéo, cười hắc hắc nói:
– Trong loạn thế này, đạo hữu như thế nào còn có tâm tư du đãng bốn phía? Không bằng cùng ta cùng một chỗ ly khai thế giới này, đi thế giới khác chạy nạn, có ta và ngươi liên thủ, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành!
– Ta vẫn không thể ly khai.
Ánh mắt Giang Nam có chút mờ mịt, nói khẽ:
– Ta đang tìm kiếm Thiên Tâm… Đạo hữu biết Thiên Tâm là tâm gì không?
Ung Hòa đại thần ngẩn ngơ, lắc đầu nói:
– Ta đây không biết. Đạo hữu cùng ta chung một chỗ ly khai a?
– Thiên Tâm là tâm gì. Thiên nhãn gặp chúng sinh…
Giang Nam tiêu điều nói:
– Ta muốn gặp chúng sinh, bởi vậy du lịch bốn phía, muốn dùng ánh mắt của mình gặp chúng sinh một lần…
Ung Hòa đại thần thấy hắn nói huyền diệu khó giải thích, không khỏi ngạc nhiên, trong nội tâm bay lên thương cảm, thầm nghĩ:
– Vị thần này có thể là gặp bất hạnh không may, mất tâm điên rồi… thật đáng thương. Trong loạn thế ngay cả chúng ta những thần linh này cũng khó trốn kiếp số…
Giang Nam phiêu nhiên mà đi, du du nói:
– Ung đạo hữu, nếu không có thế giới thu lưu ngươi, ngươi không ngại đi Huyền Minh Nguyên Giới, trên báo danh hào Huyền Thiên giáo chủ, tự nhiên có người an trí các ngươi.
– Huyền Thiên giáo chủ?
Ung Hòa đại thần giật mình, đột nhiên cuồng hỉ, cao giọng nói:
– Đa tạ Tả Thiên Thừa thu lưu!
Hắn vội vàng trở lại thần miếu, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hướng rất nhiều đệ tử cười nói:
– Cơ duyên. Cơ duyên! Tả Thiên Thừa rõ ràng thu lưu chúng ta… Còn đứng ngây đó làm gì, đem những kẻ đáng thương này hết thảy chứa vào trong thuyền. Chúng ta đi Huyền Minh Nguyên Giới, lão tử cũng không muốn đổi tã đút sữa cho những tiểu thí hài này, lão tử ngực nặn không ra sữa… bọn đáng thương, lão tử trước nói với các ngươi, nếu gặp được cường địch, lão tử không có khả năng dốc sức liều mạng cho các ngươi, lão tử đã cùng với các ngươi thanh toán xong rồi, không có khả năng vì các ngươi đem mệnh góp đi vào!
Trước Thần miếu vô số sinh linh vừa mừng vừa sợ, liên tục dập đầu, tạ ơn Ung Hòa đại thần ân điển.
– Các ngươi đừng cám ơn ta, từ tục tĩu nói trước, lão tử gặp được địch nhân không có khả năng chiến thắng, nhất định sẽ vứt bỏ các ngươi chính mình bảo vệ tánh mạng! Khi đó các ngươi chớ có trách ta!