Châu Vũ rất gây, mặc chiếc tạp đề rộng thùng thình của đầu bếp vào làm cô ấy nhìn trông càng gầy hơn nữa.
Vòng eo nhỏ gầy như vậy làm cho Phó Thiết Ảnh không kìm được mà tiến lên phía trước, ôm cô ấy vào trong lòng từ đẳng sau.
Phó Thiết Ảnh tựa cằm lên vai Châu Vũ, tham lam tận hưởng mùi thơm thoang thoảng trên người cô ấy.
Châu Vũ cảm nhận được anh ta đang tiến sát lại gân, vòng ôm rất ấm áp, hai cơ thể dựa sát vào nhau, sát đến mức tưởng chừng Châu Vũ có thể cảm nhận được trái tim của anh ta đang đập từng nhịp từng nhịp đều đặn.
Mà Phó Thiết Ảnh lại giống như một con dã thú hung tàn thu móng vuốt sắc nhọn của mình lại biến thành một con sư tử ngoan ngoấn.
Anh ta mật rồi…
Cô ấy có thể cảm nhận điều này một cách vô cùng rõ ràng.
Vốn dĩ cô ấy có rất nhiều điều muốn nói với anh ta, ví dụ như cô ấy không thích nơi này, không thích có người hầu hạ cơm bưng nước rót cho mình, rất không tự nhiên. Không thích nơi không có nhân quyên như thế này và cô ấy cũng không thích phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta.
Cô ấy muốn là chính mình, là một cá thể độc lập, không chịu sự chỉ phối của bất cứ ai, ngay cả bố mẹ cũng cần phải tôn trọng mong muốn cá nhân của cô ‘ ấy.
Dựa vào đâu mà khi đến đây cô ấy lại trở thành vật sở hữu của anh ta, nghe theo sự sắp xếp của anh ta chứ?
Nhưng mà…
Lời vừa ra đến miệng thì đã bị nuốt hết vào trong, một chữ cũng không thể nói ra được.
“Đợi một chút, một lúc nữa là có thể ăn rồi.”
“Được.”
Lần này anh ta không từ chối nữa.
Rất nhanh sau đó, hai đĩa sủi cảo nóng hôi hổi được bưng ra khỏi nồi, Châu Vũ thỏa mãn đưa mũi ngửi mùi thơm của đồ ăn rồi nói: “Nhất định sẽ rất ngon, đảm bảo còn ngon hơn cả mấy đồ tây ban nãy.”