Thiếu niên áo vàng yên lặng gật đầu, đột nhiên nói:
– Hoàng đạo ký thác ở đâu?
Giang Nam nói:
– Tự nhiên là bên trong Thiên Đạo.
Thiếu niên áo vàng tiếp tục hỏi:
– Thiên Tâm là tâm gì?
Giang Nam khẽ nhíu mày, thiếu niên áo vàng nói khẽ:
– Tâm cảnh của ngươi không có đạt tới trình độ Thiên Tâm, biết Thiên Tâm thì Thiên Nhân Hợp Nhất, ngươi cần phải có tâm cảnh của Hoàng Đạo Cực Cảnh, Thiên Nhân Hợp Nhất, mới có thể luyện thành hoàng đạo.
Giang Nam ngẩn ngơ hỏi:
– Thần nhãn gặp chúng sinh?
– Thần nhãn gặp chúng sinh…
Thiếu niên áo vàng lộ ra vẻ tán thành, cười nói:
– Đây cũng không phải là đạo lý ngươi ngộ, ta cảm thấy được hẳn là tiểu hồ ly kia tìm hiểu chân đỉnh của ta, ngộ ra thứ này. Thần nhãn gặp chúng sinh cũng đúng, bất quá phải nói Thiên nhãn thấy chúng sinh, ý cảnh liền cao hơn một bậc. Ngươi cần đi một chút, ly khai nơi đây đi gặp chúng sinh một lần. Lúc nào ngươi nhìn thấy chúng sinh, ngươi liền có thể tu thành hoàng đạo.
Thân ảnh của hắn dần dần biến mất ở bên trong trái tim, không hề hiển hóa, thanh âm lại từ trong trái tim truyền đến:
– Tiên thể cũng không phải là hơn ngươi, mà là tiên thể của hắn tự nhiên liền có được tâm tình cực cao ở trong đó, hắn cũng không có trải qua quá trình thiên nhãn gặp chúng sinh này, mà là dựa vào tiên thể đặc dị tự nhiên mà tu thành hoàng đạo, có chỗ chưa đủ.
Giang Nam tạ ơn, quay người hướng ra phía ngoài bay đi, chỉ nghe sau lưng truyền đến thanh âm thiếu niên áo vàng kia:
– Đạo hữu, ngày ta thoát khốn không xa, ngươi cần chuẩn bị một chút…
Trong lòng Giang Nam chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trái tim kia thành thành thật thật phủ phục ở phía trên tinh hạch, đã không có động tĩnh.
Giang Nam đi vào phía trên tiền môn, nhìn xa Địa Ngục ma quan, đang trông xem số mệnh Địa Ngục đại quân thế nào, chỉ thấy trong Địa Ngục ma quan ma khí thâm trầm, vô số Ma Thần số mệnh hóa thành đủ loại Thiên đình cùng dị tượng, có Thiên đình rộng lớn, số mệnh kéo dài, có Thiên đình ảm đạm, có vẫn lạc hiện ra, cũng có số mệnh hưng thịnh như liệt hỏa, đây là dấu hiệu đột phá.
Hắn quan sát thật lâu, thủy chung không có phát hiện số mệnh cùng Thiên đình của tiên thể Thiếu Hư.
– Tiên thể Thiếu Hư không ở bên trong ma quan!
Trong nội tâm Giang Nam khẽ động:
– Hắn cũng là biết rõ không cách nào làm gì ta, cho nên ly khai ma quan, đoán chừng là tu luyện hoặc là tìm kiếm biện pháp khắc chế ta.
Hắn muốn đột phá, tu thành Hồng Mông hoàng đạo, thúc dục chân tiên đỉnh áp chế Hoàng Cực đạo chung, mà Thiếu Hư cũng muốn đột phá, đường đường chính chính chiến thắng Giang Nam.
Tiên thể cũng thực sự không phải là muốn tu luyện đến cảnh giới gì liền có thể tu luyện tới cảnh giới đó, Thiếu Hư cũng cần gặp gỡ, cũng cần lĩnh ngộ, cũng cần phát triển.
Giang Nam thu hồi ánh mắt, hướng đám người Tố Thiên Hầu cùng Đại Thánh Vương nói:
– Ta cần đi ra ngoài một chuyến, nếu tiên thể Thiếu Hư trước ta một bước trở về, các ngươi không nên cùng hắn xung đột chính diện, vạn lần không được cùng hắn ở trước cửa quan đơn đấu. Nếu hắn cưỡng ép khắc phục khó khăn, thì thỉnh phu nhân ta bố trí xuống Luyện Thiên đại trận, Thần Ma khác phụ tá, ngăn hắn một thời gian ngắn. Nếu là chiến đấu tầm thường, có Linh Đạo Tử ở đây, đủ để bảo vệ tiền môn ta không mất.
Mọi người gật đầu đồng ý, Giang Nam đem đỉnh trượng lưu ở nơi đây, chỉ mang theo Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, ly khai Huyền Minh Nguyên Giới.
Mà vào lúc này, tiên thể Thiếu Hư trở lại trong địa ngục, đi vào A Tỳ địa ngục, nơi này là địa phương chí cao vô thượng trong Địa Ngục vạn giới, Địa Ngục các đời Ma Đế đều là lựa chọn nơi này thành lập ma triều.
– Sư tôn, ta gặp kình địch.
Thiếu Hư đi vào trong một tòa ma điện, trong ma điện kia trống trơn, chỉ có lao nhanh cùng Thần Quang ma quang. Thiếu Hư đi vào bên trong Ma quang cùng Thần Quang, hướng trong ma điện đi đến. Ma điện nhìn như không lớn, nhưng không gian bên trong vô cùng bao la, giống như một tinh hệ, càng đến ở trong chỗ sâu, tại đây liền càng lộ ra thần thánh.