Đám người Cừu Đãng Hải còn đang đuổi giết những người khác trong tinh không sau khi nhìn rõ tình huống bên này lại nhanh chóng dùng pháp nhãn quét về phía điểm tập kết. Không nhìn thấy có gì khác thường, cũng không thấy đám người Thanh Ngọc Lang trở về. Trong lòng cả kinh không thôi, Thanh Ngọc Lang lật thuyền trong tay tiểu tử này sao?
– Ngưu huynh, giúp ta.
Trong tinh không đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Biến cố bên này cũng khiến cho Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên chú ý. Từ Đường Nhiên giống như nhìn thấy cứu tinh, giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ở phía xa thảm thiết kêu cứu.
Mà hai người cũng quả thực thê thảm không thôi. Mũ trên đầu hai người đã bị đánh bay, tóc tai bù xù, thân thể có vết máu. Một cánh tay của Mộ Dung Tinh Hoa đã nâng không nổi, một tay cầm thương khống chế Phiên Vân Phúc Vũ thú nhanh chóng trốn. Mà Từ Đường Nhiên thì càng thảm hơn, cũng một cánh tay không nâng lên nổi. Trường đao hồng tinh trên tay vừa rồi biến mất, lúc này tay hắn đang cầm một thanh trường đao màu vàng.
Trên thực tế không chỉ trường đao hồng tinh của Khấu Văn Lam đưa cho hắn biến mất, những thứ trước đó hắn chiếm tiện nghi cũng bị đánh mất. Rơi vào đường cùng hắn mới dùng vũ khí trước kia đi ứng phó. Tọa kỵ hắn cũng đã chết trận. Lúc này hắn đang ngồi đằng sau Mộ Dung Tinh Hoa, nếu không phải vừa rồi Mộ Dung Tinh Hoa liều mạng cứu giúp, hắn đã mất mạng.
Lúc này hai người cùng cưỡi một tọa kỵ, đang bị sáu người khác đuổi cho chạy khắp nơi. Có thể nói là nguy trong sớm tối.
Hai người vốn cho rằng mình chết chắc, đang vùng vẫy giãy chết. Ai ngờ lại nhìn thấy Miêu Nghị, có thể nói bọn họ đã nhìn thấy một tia hy vọng.
Từ Đường Nhiên muốn sống kêu một tiếng, nhưng mà trong lòng lại sợ hãi. Bởi vì Miêu Nghị quả thực ở rất gần điểm tập kết bên ngoài, lại không có ai ngăn cản. Đến vị trí này, đổi lại là Từ Đường Nhiên hắn, suy bụng ta ra bụng người, hắn nhất định sẽ mặc kệ hai người đi về phía điểm tập kết, chấm dứt khảo hạch.
Trên thực tế, những người khác ở bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy vậy, đều cảm thấy Miêu Nghị sẽ trở về. Dù sao trước đó đám người Cừu Đãng Hải ném thú nang cho Miêu Nghị đã nói, bảo hắn về trước giao đồ cho Đại thống lĩnh. Có ở lại nơi này cũng không giải quyết được vấn đề. Có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi nguy hiểm.
Ai ngờ Miêu Nghị nghe được tiếng kêu cứu, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại. Tay huơ thương, phẫn nộ quát một tiếng:
– Ai dám?
Thân thể nhanh chóng phóng đi, phóng về phía Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên đang chạy trối chết.
Hành động lần này khiến cho không ít người kinh ngạc, Khấu Văn Hoàng ngơ ngẩn, Khấu Văn Lam nhếch miệng cười. Khấu Văn Thanh thì giật mình kinh hãi, đồng thời còn gằn từng chữ:
– Hán tử chân chính.
Mà Cao Quan đứng trên bậc thang trước điện cũng kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, đang nhìn về phía người Miêu Nghị. Xem như chính thức nhìn thẳng vào Miêu Nghị.
Nhìn thấy Miêu Nghị đang chạy tới giúp, khóe miệng tràn ngập tia máu, mái tóc xanh tán loạn, Mộ Dung Tinh Hoa nở nụ cười sán lạng, lại có lòng tin. Không phải là lòng tin có thể giữ được mạng, mà nàng lại có lòng tin đối với nam nhân trên cõi đời này. Cũng không phải tất cả nam nhân đều bạc tình, bạc nghĩa. Nếu không kiếp này làm nữ nhân cũng quá thê lương.
Nàng không để ý tới tất cả, liều mạng thoát khỏi đám người kia chém giết, thay đổi phương hướng nhanh chóng phóng về phía Miêu Nghị, muốn hội họp với Miêu Nghị. Tọa kỵ Phiên Vân Phúc Vũ thú của nàng vốn bị thương nhưng lúc này lại phát huy tốc độ tới cực hạn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai bên trái phải nàng có hai người nhanh chóng đánh tới. Một người vung đao quét về phía Mộ Dung Tinh Hoa, một người xách thương đâm, vô cùng hung ác.
– Giết.
Mộ Dung Tinh Hoa giống như điên cuồng hét lớn một tiếng. Một cánh tay vung thương nện qua.
Phanh.
Tuy rằng đẩy một đao ra, thế nhưng thương trên tay Mộ Dung Tinh Hoa cũng bị nện cho bay ra ngoài. Tu vi địch nhân tới không sai biệt lắm với nàng. Thế nhưng bản thân nàng đã bị trọng thương, lại chỉ còn dùng được một tay, cho nên không chịu nổi một kích toàn lực của đối thủ.
Từ Đường Nhiên ngồi đằng sau sợ tới mức hồn phi phách tán, dốc sức liều mạng vung cánh tay, muốn dùng đao chắn một thương của đối phương đang đâm tới.
Phanh.
Một tiếng nổ vang vọng, mặc dù khiến cho một thương của đối phương chệch đi, tránh khỏi chỗ hiễm. Thế nhưng vẫn bị một thương này đánh trúng xương sườn, đao trên tay cũng bị đánh bay.