Hàn Lập đã sớm xem qua hình ảnh của nó trong ngọc giản nên trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch của quái vật đang bay tới, trong lòng không khỏi kinh hỉ. Tuy hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này nhưng nếu linh vật này tự động đưa tới cửa thì tự nhiên là một chuyện khác. Hơn nữa xem ra Chi tiên này ngay cả tứ chi cũng chưa biến ảo thành công thì hiển nhiên là thương thế vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lúc này đã bị những người khác phát hiện nên mới vội vàng chạy trốn.
Hàn Lập tâm niệm vừa động, trong nháy mắt đã có quyết định, thậm chí còn chẳng quan tâm xem vài đạo độn quang mặt sau đang bay đến. Một tay hư không đánh ra một trảo, một quầng sáng màu xám cuốn đi rồi hoá thành một cái đại thủ màu xám chộp xuống tử quang.
Trong tử quang Chi tiên thấy vậy, trên mặt mặc dù không chút biểu tình nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mắt thấy đại thủ màu xám chụp đến mà lại tựa hồ như không thể khống chế được độn quang, sau khi loé lên thì vẫn lao thẳng về phía Hàn Lập. Kết quả là đại thủ chụp tới.
“Phanh” một tiếng muộn hưởng, tử quang nhất thời tản ra, đại thủ liền đem Chi tiên bắt lấy, sau đó nhoáng lên một cái liền hoá thành một cố quang hà màu xám quay về.
Hàn Lập bắt được Chi tiên dễ như trở bàn tay, đối phương không có tý sức phản kháng nào. Hào quang chợt loé, Chi tiên đã bị từng đạo quang hà xám gắt gao trói lấy lôi lại gần chỗ Hàn Lập trong gang tấc trước người.
Hàn Lập mừng rỡ, lập tức không lưỡng lự tay áo run lên, nhất thời mười mấy tấm phù lên màu sắc khác nhau bắn ra. “Phốc phốc” mấy tiếng nổ lớn, đám phù lên này chỉ loé lên đã vây lấy thân hình Chi tiên, tiếp theo đủ lại ký hiệu màu sắc khác nhau hiện lên cơ hồ cả thân hình linh vật này bao vây trong đó.
“Dừng tay.”
“Muốn chết!”
Hai tiếng quát lớn từ trong ba đạo độn quang phía sau ầm ầm truyền ra, hiển nhiên là những người này vừa thấy con mồi bị Hàn Lập bắt đi thì trong lòng giận giữ thế nào cũng biết.
“Thu.”
Tuy nhiên Hàn Lập căn bản không thèm để ý, một tay lật lại, nhất thời trên tay xuất hiện một cái bình ngọc màu xanh, trong miệng khẽ quát một tiếng. Nhất thời cái bình ngọc run lên mà phun ra một đạo thanh hà đem Chi tiên đã bị cấm chế cuốn vào trong đó. Chỉ thấy linh quang chớp động, Chi tiên nguyên bản còn cao hơn Hàn Lập trong nháy mắt đã thu nhỏ hình thể lại, cuối cùng chỉ còn cao nửa thước rồi nhanh chóng bị thanh hà thu vào trong bình. Bàn tay vừa lật chuyển, cái bình ngọc hoá thành mấy điểm linh quang mà biến mất.
Lúc này, ba đạo độn quang phía sau mới tới nơi, chỉ sau mấy cái chớp động thì đều hiện ra cách Hàn Lập khoảng ba mươi trượng, vây quanh lấy hắn. Hàn Lập lúc này mới ngẩng đầu đảo qua mọi nơi, thần sắc thản nhiên, nhìn không ra chút khác thường nào. Vừa rồi tuy chưa thấy rõ ràng dung mạo của những người đuổi theo này hưng linh áp trên người tuyệt đối không có Hợp Thể tồn tại cho nên hắn mới thong thả như thế.
“Di, là Hàn đạo hữu.”
“Là ngươi.”
Bởi vì chuyện vừa rồi phát sinh chỉ trong nháy mắt, thêm vào đó vừa rồi Hàn Lập lại dùng Nguyên từ thần quang che hơn phân nửa thân hình nên đám người phía sau đến bây giờ mới nhìn rõ dung mạo của Hàn Lập, kết quả là hai cái thanh âm hoàn toàn bất đồng đồng thời thất thanh truyền ra.
Một cái tràn ngập vẻ kinh ngạc!
Một cái lại đầy vẻ kinh nghi bất định!
Về phần người cuối cùng toàn thân huyết quang loè loè lại không nói lời nào mà hai tay chỉ hướng về Hàn Lập giương lên. Nhất thời hai đạo huyết quang kích bắn ra, chỉ loé lên đã hoá thành lưỡng đạo huyết quang chém đến Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, quang hà màu xám trước người bành trướng lên mà hoá thành cao mấy trượng cũng nhằm về phía trước cuốn đi.
“Bịch” một tiếng, lưỡng đạo huyết quang kia cũng bất phàm, chỉ một chút đã chém đứt hơn phân nửa quang hà màu xám, bộ dáng muốn trực tiếp xuyên thủng mà qua nhưng ngay sau đó, trong quang hà màu xám đột nhiên có một bóng đen loé lên, đó là hư ảnh của một cái tiểu sơn màu đen tuyền.
Lưỡng đạo huyết quang vừa chém lên tiểu sơn thì lập tức bị cự lực hất quay ngược trở về. Theo sau hôi quang bốn phía đột nhiên ngưng tụ mà hoá thành vô số tia sáng màu xám hết sức nhỏ hướng về phía huyết quang bắn tới. Kết quả hai cái huyết nhậ kia lúc đầu giống như giao long dũng mãnh phi thường nhưng khi bị vô số tia sáng màu xám chụp xuống thì động tác bắt đầu chậm chạp, hào quang cũng trở nên ảm đạm dị mà hiện nguyên hình.
Đây rõ ràng là hai thanh huyết sắc trường kiếm dài vài tấc nhưng hào quang loá mắt co duỗi không ngừng, có vẻ linh tính mười phần. Hai thanh trường kiếm này trong nháy mắt đã bị đám tia sáng màu xám bao vây tầng tầng lớp lớp, cuối cùng kêu lên một tiếng rồi không thể nhúc nhích mảy may.
Người đứng trong huyết quang phía xa lúc này mới cả kinh nhưng cũng không hoảng hốt mà trong miệng quát lớn một tiếng.
“Phanh phanh” hai tiếng trầm đục bỗng nhiên từ trong quang hà màu xám truyền ra. Hai thanh trường kiếm nguyên bản bị trói buộc lại tự động vỡ vụn ra sau đó hoá thành vô số điểm huyết quang biến mất vô ảnh vô tung trong Nguyên từ thần quang. Ngay sau đó, không gian phía trước huyết quang bao phủ người nọ chợt dao động sau đó huyết quang chớp động và hai thanh trường kiếm nọ quỷ dị hiện lên.
“Kiếm linh hoá hư!”
Hai mắt Hàn Lập chợt híp lại, gắt gao nhìn về bóng người trong huyết quang, sắc mặt âm trầm dị thường. Lúc này, hắn mới nhìn rõ dung mạo của hai người khác. Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, tóc xám trắng, một người đầu đầy tóc xanh, bộ dáng hung ác dị thường. Đúng là đám người lúc trước đã gặp ở trong Lôi Vân Các, lão giả họ Ngạn và dị tộc nhân tóc xanh.