Thanh Ngọc Lang nhắm hai mắt lại, vẫn như cũ, thờ ơ lạnh nhạt đứng đó, dường như hắn cũng nhìn ra tốc độ ra thương của Miêu Nghị rất nhanh. So thương pháp với Miêu Nghị không phải là hành động sáng suốt.
Cạch. Cổ hắn dưới Ngịch Lân thương lần nữa vỡ nát. Cái đầu vừa mới mọc lại của Thanh Ngọc Lang lập tức nổ tung.
Cùng lúc đó, thân thể mất đi đầu của Thanh Ngọc Lang lần nữa khẽ động. Lại thừa cơ quét ngang một thương. Khoảng cách gần như vậy, bằng vào tốc độ ra tay của hắn, có thể nói Miêu Nghị trốn đâu cũng không có biện pháp trốn thoát.
Miêu Nghị đã từng nếm thiệt thòi một lần, lần này sao có thể ăn thiệt thòi lần thứ hai nữa chứ? Chiêu biến đổi, nhanh chóng quay người thương lại đánh.
Phanh.
Miêu Nghị lần nữa bị đánh bay ra ngoài, bất quá lần này lại mượn lực đạo, rất nhanh vung thương xoay người bay đi. Hóa giải lực lượng cuồng bạo của đối phương đánh lên trên thân thể mình.
Chỉ là không gian mà đám dây leo kia nhường lại có hạn, lực chấn động trên thương không suy giảm, thân thể Miêu Nghị nhanh chóng xoay tròn, thuận thế nện một thương vào đám dây leo triệt tiêu lực đạo. Một tiếng ầm vang xuất hiện, vách tường bằng dây leo bị đánh ra một lỗ thủng lớn.
Động tĩnh lớn như vậy liên tiếp truyền ra, bất kể là đám người đứng ngoài xem cuộc chiến hay là đám người đang ác chiến bên trong đều vô thức nhìn qua thế giới dây leo cực lớn kia. Đều phát hiện ra bên trong có người đang chém giết.
Dư lực bị hóa giải, chiến giáp trên người vang lên tiếng lách cách. Hai chân Miêu Nghị đạp vào vách tường dây leo, thân thể phóng ngược trở về, tay cầm thương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Quả nhiên, trên cổ Thanh Ngọc Lang lần nữa xuất hiện một quả cầu bằng thịt, đảo mắt lại lần nữa khôi phục cái đầu không chút tổn hao nào. Thanh âm chậc chậc vang lên:
– Quả là thế, ta nói bằng vào tu vi Kim Liên tam phẩm của ngươi làm sao có thể ngăn cản một kích của Kim Liên bát phẩm như ta. Cho dù có chiến giáp có thể ngăn nhưng mà thân thể cũng không chịu đựng nổi một kích của ta. Vấn đề quả nhiên ở trên chiến giáp của ngươi. Thứ tốt. Quả nhiên là thứ tốt. Bộ chiến giáp trên người ngươi là của ta.
Miêu Nghị vung vung tay, cười lạnh nói:
– Vậy thì phải xem ngươi có mạng để hưởng thụ hay không đã.
– Nực cười, ta..
Hai mắt Thanh Ngọc Lang đột nhiên trợn ngược, hoảng sợ thất thanh nói….
– Cái gì…
– Thứ tốt.
Miêu Nghị thu lại ngón tay, tay nắm thành nắm đấm, nói:
– Ta cũng không tin trên đời này thực sự có bất tử chi thân.
– Cái gì vậy?
Thanh Ngọc Lang đột nhiên run rẩy toàn thân, hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
– A…
Miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ bi thảm, lăn lộn không ngừng.
Rất nhanh đã thấy bên trong chiến giáp hắn toát ra khói mù mịt, dường như bị thiêu đốt.
Thấy đối phương dường như đã vô lực phản kháng, nhưng Miêu Nghị vẫn xách thương đề phòng. Đồng thời hắn nhanh chóng thi pháp thúc đẩy quá trình luyện hóa dược hiệu của Tinh hoa tiên thảo trong cơ thể. Rất nhanh đã chữa trị thương thế trong cơ thể hắn.
– Không.
Thanh Ngọc Lang khàn giọng hét lớn, dưới đám liệt diễm bao phủ, hắn thống khổ không chịu nổi.
Có kết cục như vậy cũng không phải là thua bởi vì thực lực Miêu Nghị mạnh mẽ, mà là không ngờ lại bị Miêu Nghị thi triển kế ám toán.
Từ lần đầu tiên hắn đánh trọng thương Miêu Nghị cho tới lúc nói chuyện hoài nghi chiến giáp của Miêu Nghị. Miêu Nghị đã cố ý mở miệng nói cái gì mà không tin không giết được hắn. Muốn cho đối phương có cơ hội khảo nghiệm chiến giáp, đồng thời cũng muốn để cho đối phương cho Miêu Nghị một cơ hội giết đối phương.
Biện pháp này là thành lập bởi lòng tham của một tu sĩ với chiến giáp. Miêu Nghị nhìn thấy đối phương tò mò, cho nên cũng chỉ suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Bất quá đối với điểm này ngay cả một chút nắm chắc hắn cũng không có. Chỉ là tới nước này không thử một chút thì làm sao có thể biết được cơ chứ?