“Nào, lại đây ca cho ngươi lên trơi chơi”, Diệp Thành không hề do dự lôi tlh lên sau đó coi tên này như quả bóng rồi dùng chân đá ra khỏi cửa, điều đáng nói đó là nó vẽ ra một vòng cung trên bầu trời trông hết sức bắt mắt.
Sau khi tiễn Tiểu Linh Oa đi, Diệp Thành mới nhìn Tịch Nhan đang vùi đầu đọc huyền thuật: “Tịch Nhan, ta hỏi con một chuyện, cùng là người của Linh Tộc vì sao tên kia lại nhỏ như vậy?”
“Sư phụ, Linh tộc cũng phân ra vài huyết mạch”, Tịch Nhan ngẩng đầu gãi gãi đầu: “Trong kí ức mà con kế thừa không có nhiều kí ức liên quan đến bọn họ, nhưng nghe nói bọn họ lớn rất chậm, có điều một khi đã trưởng thành thì rất lợi hại”.
“Nghe hay đấy”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Có điều trông mũm mĩm thật đáng yêu”, Tịch Nhan híp mắt cười.
“Đúng là rất đáng yêu”, Diệp Thành nói rồi ho hắng: “Huyền thuật ta cho hai người rồi, cố mà tu luyện”.
Hổ Oa vẫn rất đôn hậu không nghe ra ý của Diệp Thành, cậu nhóc cứ thế ôm túi đựng đồ chạy thẳng vào rừng trúc.
Chỉ có Tịch Nhan thì mỉm cười để lộ ra hai cái răng khểnh: “Sư phụ, con hiểu rồi”.
“Con….con hiểu gì?”
“Người muốn lột sạch y phục của Sở Linh tiền bối rồi ngủ cùng phải không?”
“Ôi trời, ai nói với con?”, Diệp Thành tỏ vẻ kì lạ, không thể phủ nhận đây chính là ý nghĩ trong lòng hắn.
“Không ai nói với con cả, con nhìn thấy mà”, Tịch Nhan lại bật cười vừa cười vừa không quên chỉ vào đũng quần Diệp Thành, “ở đây người có một cây côn, mỗi lần ngủ đều thọc vào cái lỗ đó của sư tổ, con nhìn rất rõ mà, đợi con lớn rồi con cũng cởi sạch ngủ cùng sư phụ, bên dưới của con cũng có một cái lỗ như thế đó”.
Phía này Diệp Thành nghe Tịch Nhan nói vậy thì vô thức giơ tay che trán, có một đồ đệ thông minh như vậy, mẹ kiếp, thật là vui!