“Vân chưa đâu, ngày mai còn phải tiếp tục làm việc.
“Được, vậy Miêu Đồng, cô lại giúp tôi một chuyện đi, giúp tôi bỏ một vật này vào thành phố ngầm.”
Miêu Đồng lắc đầu: “Anh đừng có nghĩ tới chuyện này, môi một lần làm việc đều sẽ bị kiểm tra, căn bản không thể mang đồ vật vào trong đó.’ Giang Nghĩa suy nghĩ: “Vậy cô có thể chép cho tôi một phần dự án phát minh gần đây không?”
Miêu Đồng lườm nguýt.
“Hừ, xem ra anh muốn học lõm việc.”
“Những nhà khoa học thiên tài như chúng tôi đây, không cho chúng tôi mang đồ ra thì thật sự không mang ra được chắc?”
“Những dự án nghiên cứu đó, tất cả đều đã được ghi chép trong não tôi.”
“Anh chờ đó đi, tối nay tôi sẽ viết cho anh một bản.”
Suốt cả buổi tối, Miêu Đồng chép đầy đủ công việc nghiên cứu lần này rồi giao nó cho Giang Nghĩa.
Đến sáng, Miêu Đồng mệt mỏi năm phịch xuống.
“Mệt mỏi quá đi thôi, không muốn đi làm nữa.” Miêu Đồng nằm trên ghế sofa than thở.
“Vậy thì cô ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi xin phép nghỉ giúp cô.
“Có được không?”
“Đương nhiên rồi, như thế này sẽ khiến cho mọi người cảm thấy chân thực hơn, tôi ở đây một đêm, cô lại mệt mỏi không thể đi làm, không phải sẽ để những người ở công ty yên tâm hơn à?”
Mặt Miêu Đồng liền đỏ lên: “Hừ, thế mà lại dùng sự trong trắng của tôi diên kịch giúp anh.”
“Giúp một chút đi.”
“Biết rồi.”
‘À đúng rồi.” Giang Nghĩa chọn một tấm hình từ trong điện thoại di động: “Tôi đã chọn cho cô một căn biệt thự rồi, ngày hôm nay sắp xếp người làm hợp đồng mua, sau này cô cứ yên tâm làm việc ở đó, tôi cũng sẽ cho người bảo vệ cô.”