“tập đoàn Nhất Lâm” Trương Thác nói xong, rồi quay sang cửa sổ xe bên kia.
Bốn người nhóm Triệu Nhị đang đứng ở một bên đồng loạt chấn động.
Là người thường xuyên theo dõi tin tức trên mạng, hai ngày nay, bốn người bọn họ đã bị tập đoàn Nhất Lâm chiếm giữ màn hình. Khối lượng tài sản lên đến hàng nghìn tỷ, là người giàu nhất Đại Nam. Mỗi một danh hiệu đều khiến các cô phải cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Bọn họ còn đặc biệt nghe ngóng xem tập đoàn Nhất Lâm có người anh trai nào không. Khi nghe đến chuyện, chỉ có một mình người phụ nữ đó năm quyền thì bọn họ để tỏ ra vô cùng tiếc nuối. Nhưng cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, người vợ trước mặt của người này chính là tập đoàn Nhất Lâm. Nếu nói như vậy, người phụ nữ vừa mới đi theo bọn họ chính là người nắm quyền của tập đoàn Nhất Lâm sao? Rốt cuộc bọn họ là ai?
Từng chiếc xe sang trọng, thái độ của chủ khách sạn Champs-Elysées, đều làm cho bốn cô gái Triệu Nhị có loại cảm giác đến ruột cũng muốn hối hận.
Nhìn bóng của ba chiếc xe sang trọng đang dần khuất xa, ông chủ của quán bar Champs Elysees cũng từ từ quay về quán bar của mình.
Cô con gái thứ tư, Triệu Nhị cũng bắt đầu cảm thấy bối rối.
Chiếc chìa khóa của chiếc Ferrari mà người phụ nữ tóc vàng kia đang cằm trong tay nhanh chóng đập thẳng xuống đấy. Ngay khi chiếc chìa khóa rơi xuống đất thì một âm thanh vỡ vụn vang lên, thế nhưng đó cũng chỉ là mô hình mà thôi.
“Đều tại cái người cả đấy!” Triệu Nhị tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ tóc vàng: “Tôi đã nói trước rồi, đừng phô trương như thế”
“Triệu Nhị à, cô cũng đừng đổ lên đầu chúng tôi như thế”
Người phụ nữ tóc ngắn không vui đáp lời: “Là bởi vì cô nghe người ta nói việc mình không có xe không có nhà ở đây là không được. Bây giờ cô còn ở đây trách móc bọn tôi đấy à?”
“Đúng thế, chúng tôi cũng chỉ là tốt bụng muốn giúp đỡ cô mà thôi” Người phụ nữ chân dài cũng lên tiếng.
“Được rồi, đừng có ở đây mà oán trách qua lại như thế nữa!” Người phụ nữ tóc vàng nói: “Triệu Nhị, cô tìm được người bao nuôi đó ở đây thế? Mau đi hỏi xem có còn liên lạc được với người ta hay không?”
Triệu Nhị lắc đầu trả lời: “Tôi cũng không biết, hôm nay mẹ tôi bảo tôi tới đây”
“Vậy cô mau gọi cho mẹ cô hỏi một chút đi” Người phụ nữ tóc vàng lo lắng nói lại.
“Được vậy tôi sẽ đi gọi điện thoại cho mẹ tôi” Triệu Nhị vội vàng lấy điện thoại ra.
Một tiếng đồng hồ sai.