Chuyện này rất thú vị.
Nếu như thực lực của thành phố ngầm mạnh mẽ như thế, vậy thì tại sao không tự mình làm, cần gì phải gửi gắm cho khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc? Chuyện này không phù hợp với lẽ thường.
Miêu Đồng nhìn ra sự nghi hoặc của Giang Nghĩa: “Thật ra thì tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng thế giới to lớn không hiếm cái lạ, thành phố ngầm chính là một công ty chỉ chăm chú nghiên cứu, những cái khác thì không thèm quan tâm, thậm chí đi nghe ngóng trên thị trường thì cũng không thể thám thính được bất cứ tin tức gì có liên quan tới thành phố ngầm.”
Giang Nghĩa hỏi: “Công ty kia muốn các người làm cái gì?”
Miêu Đồng nói: “Mỗi khi bên phía thành phố ngầm có dự án nghiên cứu mới thì tôi, Tuần Dương và Từ Hoài Trung sẽ được phân công phụ trách một bộ phận trong đó, trợ giúp bọn họ cùng nhau nghiên “
cứu.
“Ba người chúng tôi sẽ được sắp xếp đến một căn phòng riêng lẻ để làm việc, không mang theo bất cứ vật gì vào đó, cũng không mang theo bất cứ vật gì ra ngoài.
Còn nữa, đồ vật mà ba người chúng tôi phụ trách lại không giống nhau, còn cấm nói ra ngoài.”
“Cho nên cho dù chúng tôi có làm đến chết thì cũng không biết mình làm cái gì, cho dù không cẩn thận trợ giúp thành phố ngầm lén lút nghiên cứu phát minh bom nguyên tử thì chúng tôi cũng không biết.”
Giang Nghĩa gật đầu.
Ở phương diện này, khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vô cùng cẩn thận, ngay cả những nhân viên tham gia trực tiếp cũng không thể nào thăm dò được toàn cảnh dự án.
Miêu Đồng bọn họ giống như là công nhân lắp ráp trên dây chuyền sản xuất, mỗi người phụ trách một bộ phận, đối với toàn cảnh dự án, bọn họ căn bản không biết được.
Thủ đoạn thật là lợi hại.
Miêu Đồng nói: “Thường Hướng Đông chủ yếu phụ trách giám sát chúng tôi, anh ta còn không biết nhiều bằng chúng tôi, còn Lưu Cảnh Minh, ông ta ngoại trừ cái chức chủ tịch ra thì chính là người duy nhất biết toàn bộ dự án.”