– Nhưng…nhưng Băng Tâm Cốc nếu không cho thì sao?? Vệ Phong hỏi lại.
– Không cho không được. Ngươi dù sao cũng là con của tông chủ Hỏa Diệu Tông, thân phận địa vị không phải tầm thường, coi trọng một đệ tử của Băng Tâm Cốc đó chính là phúc khí của cô ta. Không cho cũng phải cho.
– Đúng vậy đúng vậy… Vệ Phong trong lòng hưng phấn xúc động đã che dấu hoàn toàn nỗi sợ hãi của hắn đối với Xích Hỏa, hắn không ngừng gật đầu trong lòng bắt đầu ảo tưởng tới cảnh tượng có được Tô Nhan, gương mặt si ngốc cười ngây ngô. Lạc Hải ở một bên lạnh lùng nhìn hắn chậm rãi lắc đầu. Hắn biết Xích Hỏa làm vậy là vì điều gì, đơn giản chính là dùng cách này chèn ép bắt Băng Tâm Cốc chịu nhún. Xích Hỏa cũng có ý mượn sức mạnh của mình cho nên trước đó lão mới nói muốn cáo mượn oai hùm. Nhưng Lạc Hải cũng không thèm để ý. Tranh đấu trên Xích Lan Tinh không có quan hệ với hắn, chuyến này hắn đến đây chỉ vì Dương Khai, Xích Hỏa nếu muốn mượn da hổ của mình làm cờ thì cứ để lão làm vậy. Tự mình ăn thịt cũng không thể ngăn trở Xích Hỏa lão đi theo ăn canh, chỉ cầm Xích Hỏa không truy cứu nguyên nhân thực sự mình tìm Dương Khai là được.
– Lạc Hải huynh, đi thôi. Xích Hỏa một tay túm Vệ Phong hướng về phía Lạc Hải hô. Lạc Hải gật đầu, hai người lúc này hóa thành một luồng ánh sáng biến mất tại chỗ chạy thẳng tới Băng Tuyệt Đảo. Bên ngoài Băng Tuyệt Đảo. Dương Khai ngồi nghỉ ở lầu các khổ sở suy nghĩ làm sao mới có thể gặp Tô Nhan một lần. Tự mình không sao có thể đặt chân tới trong đảo, muốn gặp giai nhân chỉ có Tô Nhan ra ngoài đảo mới được. Nhưng Dương Khai lại thấy Tô Nhan không có ý muốn gặp mình, khí tức của nàng vẫn dừng ở một chỗ trong đảo. Nàng đã tu luyện đến giai đoạn quan trọng không tiện hành động sao? Dương Khai không sao hiểu được, nếu không thì bất kể dù thế nào Tô Nhan cũng tới gặp mình. Dương Khai không thể nghĩ tới Tô Nhan không phải đang tu luyện tới giai đoạn quan trọng mà là đang bị Nhiễm Vân Đình giam lỏng. Nhưng đã tới Băng Tuyệt Đảo, hơn nữa đã biết Tô Nhan chỉ cách mình có mấy trăm dặm nên Dương Khai cũng không vội. Dù sao cũng có lúc gặp gỡ. Sau khi trải qua nhiều lần trao đổi tâm linh bị quấy nhiễu, Dương Khai cũng không dám tùy tiện trao đổi tâm linh với nàng. Nói sao thì mình cũng là khách, Tô Nhan thân ở trong đảo hành động đường đột chỉ sợ mất nhiều hơn được. Cho nên hắn mới kiên nhẫn chờ đợi cơ hội thích hợp. Ngày thứ hai Dương Khai đang tĩnh tọa bỗng mở hai tròng mắt, trong mắt một luồng tinh quang lóe lên cao giọng nói:
– Không biết vị tiền bối nào đại giá quang lâm, tiểu tử không có từ xa tiếp đón. Ngoài cửa truyền tới tiếng ôn nhu:
– Bổn cung Băng Tâm Cốc cốc chủ. Dương Khai trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, mặc dù hắn biết trong trong mấy ngày tới thể nào cũng có cao tầng của Băng Tâm Cốc tới gặp mình nhưng không ngờ tới người tới hôm nay lại là Băng Tâm Cốc cốc chủ Băng Tâm Cốc Băng Lung Dương Khai cũng nghe Thanh Nhã nhắc tới, là đệ nhất cao thủ dưới Băng Tâm Cốc thái thượng trưởng lão Lạc Lê, người có hi vọng tấn thăng Hư Vương Cảnh nhất. Băng Tâm Cốc coi trọng mình như vậy sao? Vung tay mở ra cửa chính thần sắc Dương Khai trang nghiêm đứng dậy nghênh đón. Ngoài cửa hai mỹ nữ tiến vào, đều là mỹ phụ trung niên. Người đi trước nụ cười ôn hòa, bộ dạng đoan trang, nhất cử nhất động đều quý phái. Người theo phía sau thần sắc lạnh như băng ngay khi ánh mắt chạm phải Dương Khai đã mang theo một loại địch ý khó hiểu.
Dương Khai nhướn mày không hiểu sao cô gái này lại có thành kiến với mình. Băng Lung chân thành tiến lên dừng ở ba trượng trước người Dương Khai quan sát một phen ôn hòa nói
: – Ngươi chính là Dương Khai?
– Tiểu tử Dương Khai bái kiến Băng Lung tiền bối. Dương Khai ôm quyền. Băng Lung nhẹ nhàng gật đầu.
– Quả nhiên nhân trung chi long, khí tức sâu thẳm, không trách có thể giết được Khương Hi cùng Nghiêm Xích Lôi. Việc lần trước bổn cung thay Du sư muội đa tạ ngươi trượng nghĩa xuất thủ. Dương Khai lắc đầu nói:
– Tiểu tử chỉ là tự vệ thôi, cốc chủ khách khí rồi. Sau khi n ói xong hắn nghi ngờ nhìn mỹ phụ phía sau Băng Lung nói:
– Vị này chính là…
– Đây là Băng Tâm Cốc đại trưởng lão. Băng Lung giới thiệu. Dương Khai nhướn mày giờ mới hiểu mỹ phụ phía sau Băng Lung kia không ngờ chính là sư phụ của Tô Nhan. Nhìn từ khí tức cô ta thì người hôm qua quấy nhiễu mình cùng Tô Nhan trao đổi tâm linh chính là cô ta. Chỉ có điều thành kiến cùng địch ý của cô ta với mình dường như rất sâu, chẳng lẽ cô ta biết cái gì? Dương Khai thầm cau mày. Trong lòng nghĩ vậy hắn lại ôm quyền nói: – Thì ra là đại trưởng lão, tiểu tử thất kính. Nhiễm Vân Đình hừ lạnh một tiếng cũng không có ý muốn để ý tới hắn. Trong mắt Băng Lung lóe lên một tia kinh ngạc, không biết đại trưởng lão đây muốn làm gì liền vội vàng hòa giải:
– Ta cùng đại trưởng lão không mời mà tới, xin tiểu huynh đệ không lấy làm phiền lòng.
– Cốc chủ nói đùa, đây là Băng Tuyệt Đảo, tiểu tử chẳng qua là khách, không thể chủ động tới chào hỏi là tiểu tử vốn đã không phải. Băng Lung trong mắt hiện vẻ rán dương, nàng phát hiện Dương Khai không những tu vi không tệ mà thái độ cũng rất khiêm tốn, điều này khác với các nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ khác, những thanh niên tuấn ngạn kia đa số đều mắt cao hơn đỉnh đầu, hành sự khoa trương làm theo ý mình, chỉ mong đem hai chữ thiên tài khắc lên trán mình, hồ đồ không có chút đức tính tốt đẹp kính già yêu trẻ nào. Ấn tượng đầu tiên của Băng Lung đối với Dương Khai cũng không tệ lắm. Mời Băng Lung và Nhiễm Vân Đình ngồi xuống, có đệ tử Băng Tâm Cốc tới dâng trà nước. Dương Khai không biết lần này các nàng đến vì chuyện gì, cũng không tuỳ tiện lên tiếng mà chỉ có thể vừa uống trà vừa ngồi đó. Còn Nhiễm Vân Đình sau khi ngồi xuống liền một mực nhìn chằm chằm Dương Khai, dường như muốn nhìn thấu tâm can hắn, ánh mắt sắc bén cực đỉnh. Cũng may Băng Lung hiểu lòng người, thuận miệng hỏi Dương Khai mấy vấn đề không quan trọng làm khôn khí lúc này trở nên hoà hoãn rất nhiều. Qua thời gian chừng một ấm trà, Băng Lung bỗng nhiên nói:
– Dương tiểu huynh đệ không phải võ giả Xích Lan Tinh chứ? Dương Khai trong lòng biết nàng muốn tình hiểu thông tin về mình thì cũng không có ý muốn che giấu mà gật đầu nói:
Không phải, tiểu tử không phải xuất thân từ Xích Lan Tinh.
– Vậy Dương tiểu huynh đệ đến từ đâu?
– Cố thổ của tiểu tử là Thông Huyền đại lục.
– Thông Huyền đại lục? Băng Lung nhíu chân mày, hiển nhiên chưa từng nghe nói. Ngược lại con ngươi phượng của Nhiễm Vân Đình híp lại, tinh quang trong mắt loé lên.
Băng Lung chưa từng nghe thấy Thông Huyền đại lục nhưng cô thì đã từng nghe qua. Tô Nhan cũng tới từ Thông Huyền đại lục. Tiểu tử này quả nhiên chính là đã huỷ hoại sự trong sạch của Tô Nhan, là tên khốn cản trở Tô Nhan tiến tới võ đạo đỉnh phong. Một luồng sát khí lan tràn tuy rằng rất nhỏ, nhưng Băng Lung lại cảm nhận được, nàng nghi ngờ liếc nhìn Nhiễm Vân Đình, thấy Dương Khai dường như không hề có phát hiện nên cũng không vạch trần mà khẽ mỉm cười nói:
– Xem ra là bổn cung kiến thức nông cạn, chưa từng nghe nói tới đại lục này. – Không dối gạt tiền bối, cố thổ của ta rất cằn cỗi, không coi là gì trong Tinh Vực rộng lớn, tiền bối chưa từng nghe qua là bình thường.