– Đã rút lui khỏi Hắc Phong Khẩu rồi sao?
Thu Vũ Đường nghe vậy sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm một mình:
– Quả nhiên là như vậy!
Thu Dã rất quan tâm đến việc có săn hổ thành công hay không, đột nhiên hỏi:
– Hoàng cô mẫu, không biết quân đoàn cận vệ của tướng quân Tiêu Lãng có thể chạy tới thành Liệt Liễu trước khi cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ tới đó hay không?
Thu Vũ Đường than nhẹ một tiếng, đột nhiên nói:
– Dã nhi, hiện tại cô cô hy vọng Mạnh Hổ có thể tới thành Liệt Liễu trước Tiêu Lãng.
– Tại sao?
Thu Dã ngạc nhiên không hiểu, hỏi lại:
– Nếu như Mạnh Hổ tới thành Liệt Liễu trước tướng quân Tiêu Lãng, vậy kế hoạch săn hổ của Hoàng cô mẫu đã thất bại hoàn toàn.
Thu Vũ Đường nói:
– Mặc dù kế hoạch săn hổ thất bại, nhưng mười sáu sư đoàn hơn bốn mươi vạn đại quân tụ hợp trong chu vi mấy trăm dặm chung quanh Hắc Phong Khẩu có thể tránh được một trường đại chiến. Nhờ đó có thể nhanh chóng xuôi Nam, bọc ra sau lưng đại quân trung lộ của Mông Diễn, lúc ấy thế cục nghiêm trọng mà đế quốc gặp phải sẽ được giải quyết, trở nên ổn thoả rất nhiều.
– Xuôi Nam bọc ra sau lưng?
Thu Dã ngạc nhiên:
– Hoàng cô mẫu, trước khi chưa giải quyết được cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ mà xuôi Nam e rằng không thoả đáng chút nào! Vạn nhất Mạnh Hổ thừa cơ lại lên phía Bắc đến Hắc Phong Khẩu, sau đó theo Đao Kiếm hạp xuôi Nam đánh thẳng tới Tây Kinh, lúc ấy phụ hoàng sẽ lâm nguy trước mắt, đế đô không còn quân đội có thể ngăn được con mãnh hổ kia.
– Không, sẽ không có chuyện như vậy!
Thu Vũ Đường nói với vẻ ngưng trọng:
– Hiện tại đã có thể khẳng định được, Mạnh Hổ là một kẻ có dã tâm, trong mắt của hắn không hề có đế quốc Quang Huy, chỉ có ích lợi của chính hắn mà thôi. Hiển nhiên hắn hy vọng Mông Diễn bị tiêu diệt toàn quân, càng hy vọng đế quốc Quang Huy và đế quốc Minh Nguyệt chúng ta có thể hai bên cùng chết, chỉ có như vậy hắn mới có thể nhân cơ hội chiêu binh tự lập.
– Chiêu binh tự lập?
Thu Dã ngạc nhiên:
– Hoàng cô mẫu, người nói là Mạnh Hổ không hề thần phục?
– Đúng vậy!
Thu Vũ Đường nói với giọng vô cùng khẳng định:
– Mạnh Hổ tuyệt đối không có lòng thần phục!
Thị nữ Thu Hàm Vận đột nhiên cất tiếng:
– Nếu quả thật như vậy, chỉ cần để cho Mạnh Hổ trở về, đế quốc Quang Huy sẽ nổi loạn ngay.
– Vậy cũng chưa chắc!
Thu Vũ Đường than nhẹ một tiếng, nói với giọng sâu kín:
– Xem ra trước mắt, sự uy hiếp của Mạnh Hổ không lớn bằng đế quốc Quang Huy, nhưng nếu xem về lâu dài, sự uy hiếp của Mạnh Hổ thậm chí còn vượt xa đế quốc Quang Huy. Nếu như tương lai để cho tên Mạnh Hổ đầy dã tâm với bàn tay sắt này nắm quyền ở đế quốc Quang Huy, e rằng cả thế giới Trung Thổ máu chảy thành sông.
– Hay là tiêu diệt Mạnh Hổ đi!
Thu Dã nắm chặt quả đấm, trầm giọng nói:
– Không vì cái gì khác, chỉ vì báo thù cho hoàng cô phụ! (tức là Tư Đồ Hạo)
Thu Vũ Đường lắc lắc đầu, thở dài:
– Nhưng Tư Đồ lão tướng quân không thể phòng thủ được quá lâu ở Hổ Khiếu quan, chúng ta lại không thể nào giằng co quá lâu với cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ. Càng không thể liều mạng hai bên cùng chết với Mạnh Hổ, nếu không cho dù xuôi Nam cũng không thể nào tạo thành uy hiếp với đại quân trung lộ của Mông Diễn. Cho nên đó là một lựa chọn vô cùng khó nghĩ, buông tha Mạnh Hổ sẽ để lại hậu hoạ vô cùng, không buông tha Mạnh Hổ ắt đế quốc sẽ lâm nguy trong sớm tối…
Giọng Thu Dã lộ vẻ cương quyết:
– Hoàng cô mẫu, Dã nhi cho rằng cần phải tiêu diệt Mạnh Hổ trước tiên! Dù sao đi nữa, lần này chúng ta đã điều động đại quân của mười tám sư đoàn, cho dù đã tổn thất hai sư đoàn Vân Châu của Diêu Tổng đốc, cũng vẫn còn đại quân mười sáu sư đoàn bốn mươi vạn đại quân!
– Dã nhi nói cũng rất có lý, vậy làm theo lời ngươi, hãy tiêu diệt Mạnh Hổ trước đã!
Về công mà nói, cho dù Thu Vũ Đường chọn bất cứ một trong hai khả năng, bất luận là dốc toàn lực tiêu diệt Mạnh Hổ, hay để mặc cho cánh quân đường Bắc của hắn rời đi, cái nào cũng có lợi cũng có hại. Nhưng xuất phát từ tình cảm riêng tư, Thu Vũ Đường tuyệt đối không muốn dễ dàng buông tha cho Mạnh Hổ, dù sao Mạnh Hổ cũng giết vị hôn phu của nàng, làm cho nàng chưa kịp thành hôn đã trở thành quả phụ.
————–
Trên quan đạo từ Hắc Phong Khẩu đi tới thành Liệt Liễu.
Mạnh Hổ đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh một trận không hiểu nguyên nhân vì sao, chẳng lẽ bị cảm rồi sao? Không thể nào, với thể chất cường hãn của hắn làm sao có thể trúng gió hay cảm mạo được? Mạnh Hổ hơi nghi hoặc lắc lắc đầu, lúc ngẩng nhìn lên thì một ngọn núi vô cùng hiểm trở đã xuất hiện trong tầm mắt hắn. Một dòng thác bạc từ trên sườn núi đổ thẳng xuống, dưới chân núi là một con sông uốn lượn chảy qua, thì ra đã tới con sông độc ngày trước, uống nước sông vào lập tức chết người.
Phía sau Mạnh Hổ, hơn sáu vạn đại quân của quân đoàn Tây Bộ đang triển khai đội hình phòng ngự nghiêm chỉnh chậm rãi theo quan đạo rút lui về phía sau. Lần rút lui này chính là muốn dẫn dụ khinh kỵ binh Định Châu của Tần Liệt rơi vào bẫy, cho nên Mạnh Hổ không mang ván trượt tuyết ra dùng, bộ binh của quân đoàn Tây Bộ chỉ đi bộ trên mặt tuyết.
Chịu trách nhiệm đoạn hậu là sư đoàn kỵ binh của Mã Tứ Phong, cách sư đoàn của Mã Tứ Phong khoảng một tầm tên, đám khinh kỵ binh Định Châu đang theo sát không nhanh không chậm, tựa như bầy sói theo rình sát bầy dê. Mặc dù bầy sói kia tạm thời chưa lộ ra hàm răng sắc bén lạnh lùng, nhưng một luồng khí tức âm trầm như băng giá đã hoành hành khắp trong trời đất, đè ép đến mức làm cho người ta cảm thấy ngạt thở.
Sắc trời vừa tối, đột nhiên quân đoàn Tây Bộ ngừng lại trên quan đạo.
Tần Phong nhìn nhìn về phía trước một hồi rồi quay đầu lại nói với Tần Liệt:
– Phụ thân, dường như quân địch hạ doanh rồi!
Tần Liệt nghe vậy gật nhẹ đầu, thật ra không cần Tần Phong nói hắn cũng đã nhìn thấy, có khoảng hai liên đội trọng trang bộ binh đã đi đến trước trận của khinh kỵ binh Định Châu, triển khai đội hình cảnh giới. Còn sư đoàn kỵ binh vốn chịu trách nhiệm đoạn hậu đã lướt ngang qua hai liên đội trọng trang bộ binh nọ, đi đến bờ sông uống nước nghỉ ngơi.
– Xem tình hình có vẻ quân địch quả thật muốn lập doanh nghỉ ngơi!
Tần Liệt suy nghĩ một chút rồi nói:
– Chúng ta cũng lập doanh đi, Phong nhi ngươi mang hai liên đội kỵ binh ra chịu trách nhiệm cảnh giới, Vân nhi ngươi dẫn các tướng sĩ còn lại đi đến bờ sông cho ngựa uống nước. Chiến mã chạy cả ngày trời, cũng đã rất khát, thế nhưng đừng cho các tướng sĩ uống nước sông, tiết trời rất lạnh, uống nước chưa nấu chín sẽ rất dễ bị tiêu chảy, một khi tiêu chảy sẽ không có cách nào cỡi ngựa xông trận.
Tần Phong, Tần Vân dạ một tiếng, lĩnh mệnh mà đi.