Có một số người thanh niên dường như đã quá kích động, chạy tới giữa đường, quỳ xuống trước mặt Thần Nam sám hối.
“Anh hùng Thần Nam! Xin hãy khoan dung, tha thứ cho những hành động tội lỗi của tôi”
“Anh hùng xin hãy tha thứ cho tôi…”
“Đều tại Lăng Vân! Tên tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ đó làm điên đảo thị phi”
Trên không trung Tử Kim Thần Long đang nhìn xuống dưới, xúc động nói: “Wào…thật ngưỡng mộ. Tên tiểu tử đểu cáng này giả vờ cũng giống ghê, y hệt như một anh hùng trở về sau hàng trăm trận chiến.”
Khi những cao thủ tiền bối của Thần Phong học viện biết được tin, Phó viện trưởng của Tứ đại học viện đã đích thân dẫn theo vô số cao thủ tới nghênh đón Thần Nam.
Nguyên nhân thì có nhiều, thứ nhất là do họ cảm thấy Thần Nam đã phải chịu nỗi oan khuất bao nhiêu ngày nay đã thật thê thảm. Thứ hai là việc mười đại cao thủ đi thăm dò vùng đất chết, chủ yếu là do nhận mệnh lệnh từ Tứ đại học viện, nhưng trong đó đã có bảy người gặp nạn ở đó. Điều này đã khiến cho Phó viện trưởng của Tứ đại học viện cảm thấy vô cùng có lỗi với họ. Vì để an ủi cho người thân của bảy anh hùng, bọn họ đặc biệt đi nghênh đón Thần Nam, cũng chính là để thể hiện lòng kính trọng đối với mười đại cao thủ.
Mộng Khả Nhi đương nhiên cũng ở trong đoàn người đó, nàng ta không ngừng cười khểnh trong lòng, tính toán xem sau này nên giết Thần Nam như thế này.
Khi đoàn người của Thần Phong học viện xuất hiện, Thần Nam đã làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn. Hắn nhanh chóng chạy tới trước Mộng Khả Nhi, ôm chặt lấy Mộng Khả Nhi còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì vào trong lòng, gọi lớn:
“Khả Nhi”
“Ầm”
Cả con đường ồn ào, đám đông rõ ràng không dám tin vào mắt mình nữa, Mộng Khả Nhi tiên nữ lại bị một người con trai ôm vào lòng, mặc dù người con trai này đã trở thành anh hùng, nhưng đám đông vẫn khó có thể chấp nhận được. Điều này quả thật đã nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Mộng Khả Nhi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, mặc dù nàng ta sớm đã nhìn thấy Thần Nam chạy về phía mình, nhưng lại không thể ngờ được rằng, trước mặt đám đông hắn ta lại có gan làm cái việc như thế. Tuy vậy Mộng Khả Nhi cũng không kêu lên, nàng ta không muốn trước mặt mọi người tỏ ra cái yếu đuối của đàn bà, bởi vì lúc này nàng ta đã là hóa thân của tiên tử, tuyệt đối không thể giống như những người con gái bình thường kêu gào ầm ỹ.
Những hai cánh tay của Thần Nam giống như thép ôm chặt lấy cái eo nhỏ bé của nàng ta, khiến cho nàng không thể nào có thể gỡ ra được. Lúc này, Mộng Khả Nhi thật sự chỉ muốn rút phi kiếm ra chém chết hắn.
Nhưng đúng ngay lúc này, Thần Nam xúc động kêu lên: “Nàng quả nhiên là chưa chết, ta cuối cùng đã nhìn thấy nàng rồi….hu hu… Nàng không biết đâu, ngày nào ta cũng nằm thấy ác mộng, lần nào cũng nằm mơ thấy Tiêu Phong, Tiềm Long và những người khác, bọn họ nói ta không chăm sóc nàng chu đáo, ta là tội nhân, hu hu hu…” Thần Nam liên tục gào rống lên.
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên khó hiểu, Phó viện trưởng của Thần Phong học viện liền giải thích cho những người ở xung quanh hiểu: “Gần đây anh ta phải đánh nhau với các cao thủ, phải chống chọi giữa cái sống và cái chết. Lúc này có lẽ tinh thần có chút không bình thường, hơn nữa đột nhiên gặp lại người bạn cùng chung hoạn nạn, vì thế cũng khó tránh khỏi tinh thần mất đi sự không chế”
Đám người vây quanh như bừng tỉnh ngộ, tỏ ra vẻ thông cảm, những người ở vào tình trạng như thế này đều khó tránh khỏi tinh thần suy sụp.
Đám đông hiểu lòng người như vậy thật khiến cho Thần Nam thật cảm động, suýt chút nữa là khóc thật. Hắn ta lại tiếp tục diễn trò, vừa rống lên vừa chửi mắng Lăng Vân, chốc chốc lại cười ha ha một cách ngốc nghếch.
Đương nhiên những kẻ vây quanh đều tỏ vẻ thông cảm cho hắn.
Mộng Khả Nhi thì giận muốn phát điên, tên tiểu tử đáng chết này lại dám giả điên giả dại, coi thường nàng ta. Không những vậy cái đám đông ngốc nghếch đó lại cứ nghĩ rằng thần kinh của hắn hiện giờ không bình thường.
Thần Nam trên người toàn là vết máu, bốc mùi tanh tưởi, khiến cho Mộng Khả Nhi suýt nữa nôn ra. Càng tức hơn nữa là tên tiểu tử này dường như lại khóc thật, nước mắt nước mũi, hắn đều lau lên người nàng ta.
“Á! Hắn đang lau vào chỗ nào thế?” Mộng Khả Nhi suýt nữa kêu lên, cố gắng không nôn, tên khốn này dám quẹt nước mũi vào cổ áo nàng ta.
“Hu…hu…hu…tên Lăng Vân đáng chết… Tiêu Phong, Tiềm Long, ta cuối cùng cũng đã báo thù được cho hai người rồi… ha…ha…ha..”
Thần Nam vừa cười vừa khóc, khiến cho rất nhiều thiếu nữ cảm thấy đau lòng. Nhìn thấy vị anh hùng thật sự này bị oan khuất, đã như phát điên, lập tức thông cảm xót xa rơi lệ.
Mông Khả Nhi thầm nghiến răng, hận một nỗi không thể chém Thần Nam ra thành trăm mảnh, nhưng nàng ta lúc này lại không thể không mỉm cười, an ủi Thần Nam đang ‘ thần trí rối loạn’. Hai tay khẽ vỗ nhẹ phía sau lưng của Thần Nam, tỏ vẻ hòa nhã, giống như một tiên tử thánh khiết.
Nhưng Thần Nam trước sau gì cũng không thể bình tĩnh lại được, dường như vẫn đang ở trong trạng thái không thể khống chế được, hắn ta lại ôm lấy Mộng Khả Nhi lau lau, quẹt quẹt.
Mộng Khả Nhi hận Thần Nam tới tận xương tủy, nhưng lại không thể không cố gắng cười, tỏ ra tư thái mà một tiên tử cần có. Đột nhiên nụ cười của nàng ta ngưng lại “Đợi chút! Tên bại hoại này đang đặt tay ở chỗ nào thế. Tên chó chết này dám đặt tay lên mông nàng ta.” Mộng Khả Nhi suýt chút nữa thì kêu lên, tên khốn nạn này lại còn dám véo mạnh vào mông nàng ta nữa.
Lúc này Mông Khả Nhi quả thật rất muốn rút kiếm chém Thần Nam, nhưng nàng ta biết bây giờ nàng ta không thể ra tay. Tên tiểu tử đáng chết nhẹ nhàng rút tay về, đặt vào eo nàng, sau đó lại túm chặt lấy.
“Đáng chết!” Mộng Khả Nhi tức phát điên. Không ngờ hắn ta trước mặt mọi người lại dám giở trò trên người nàng ta.
“Đợi chút! Hả!” Tên bại hoại này lại lau nước mắt nước mũi lên trên chiếc cổ trắng ngọc ngà của nàng ta.
Mộng Khả Nhi quả thật đã nổi khùng, điều này đúng là không thể nào khiến cho người ta có thể chịu đựng được. Nàng ta hết lần này tới lần khác thề rằng sớm muộn gì cũng có một ngày đích thân nàng ta chém Thần Nam ra thành trăm mảnh, đặc biệt là hai cánh tay lợn này nhất định phải thái nát, lại còn cái mũi đáng chết này nữa và cả cái mắt phải móc ra giẫm nát lên.
Cuối cùng dưới sự cảm hóa cùng nụ cười thánh khiết như thiên thần của Mộng Khả Nhi, Thần Nam dường như dần dần hồi phục lại được thần trí, nuối tiếc bỏ hai tay ra.
Mông Khả Nhi nhanh chóng lùi lại nửa trượng, lúc này tấm áo trắng tinh của nàng ta toàn vết máu, đương nhiên là có cả những vết bẩn do nước mắt và nước mũi của Thần Nam vừa nãy đã gây ra. Tuy nhiên Mộng Khả Nhi trước sau gì cũng vẫn nở nụ cười, cùng với Phó viện trưởng của Tứ đại học viện, dẫn Thần Nam đi vào trong Thần Phong học viện.
Tử Kim Thần Long trên không trung gào thét: “Wào…Thật là một tên dâm đãng đểu cáng! Ha ha ha”