Hàn Huyền Xương nhìn thấy quý phụ nhân, lập tức xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, cung kính thi lễ:
– Đại tẩu!
Quý phụ nhân khoát tay:
– Tam đệ đi đường vất vả. Đại ca đệ trong cung bận bịu tối ngày, ta là phận nữ nhân không thể ra khỏi thành, cho nên chỉ có thể kêu Tân nhi đón Tam thúc.
Hàn Huyền Xương vội nói:
– Làm phiền đại tẩu lo lắng.
Quý phụ nhân chính là chính thê của Hàn Huyền Đạo, Hàn Tào Thị.
Hàn Tào Thị dòng dõi hoàng tộc. Cha từng là hầu gia, sau khi gả cho Hàn gia, sau đó Hầu gia qua đời, gia cảnh ít nhiều thay đổi, tuy nhiên thân phận hoàng tộc thì vẫn còn.
Con trưởng của Hàn Huyền Đạo là Hàn Thương, hiện giờ là Hộ Quân Tham Lĩnh tại Ngự Lâm Quân Hoả Sơn Doanh, thuộc vào hàng nhân vật có quyền thế.
Lúc này Hàn phu nhân, Bích di nương và Hàn Thấm tiến lên hành lễ.
Lập tức Hàn Tào Thị lôi kéo tay của Hàn phu nhân, cười nói:
– Muội muội vất vả quá. Ta vẫn nhớ muội muội, nghe nói lần này muội cũng vào kinh, ta đếm từng ngày…
Hàn phu nhân cười đáp:
– Vài năm không gặp, đại tẩu càng phúc hậu.
Hàn Tào Thị cười nói:
– Cả ngày chỉ có ăn uống, có phải làm gì đâu mà không phúc hậu sao? Tuy nhiên tâm cũng hao tổn không ít.
Lại nhìn phía Hàn Tân, nói:
– Nhi tử nhà ta không hiểu chuyện muội cũng biết, không có ngày nào tỷ không lo. Tỷ mỗi ngày thắp nhang khấn bB Tát, không biết có phải kiếp trước tỷ nợ hắn hay không, hắn không gây chuyện là tay chân không yên.
Hàn Tân thè lưỡi, quay mặt đi cười trộm.
Hàn Mạc cũng tiến lên, quỳ xuống nói:
– Tiểu Ngũ ra mắt đại bá mẫu.
Hàn Tào Thị vội nâng Hàn Mạc dậy, ngắm nghía hắn rất kỹ lưỡng, khẽ thở dài:
– Tụi nhóc lớn hết rồi, mới đó mà đã qua hơn chục năm. Chúng ta đều thành người già hết rồi.
Lúc này một người mặc áo màu xanh từ phía sau đi ra. Nhìn qua người này áng chừng gần năm mươi, tuy trên mặt nở nụ cười đon đả nhưng không thể che giấu đôi mắt sắc bén, khác hẳn với người hầu ở phía sau, hắn chắp tay cung kính:
– Tam lão gia, tam phu nhân!
Hàn Huyền Xương nhìn người này, thở dài:
– Hàn Ẩn, vẫn khoẻ chứ? Đã chục năm nay không gặp ngươi!
– Đa tạ tam lão gia nhớ tới!
Hàn Ẩn cung kính đáp:
– Tam gia gia dạo này vẫn khoẻ ?
– Rất khoẻ!
Hàn Huyền Xương mỉm cười:
– Ngươi vẫn còn đi được?
– Đại lão gia chiếu cố, tuổi của lão tuy đã lớn, nhưng khí lực vẫn còn.
Hàn Ẩn cả cười, quay sang phía Tào Thị cung kính nói:
– Phu nhân, Tam lão gia và Tam phu nhân đi đường mệt mỏi, trước tiên nên nghỉ ngơi cho tốt đã. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Hàn Tào Thị cười nói:
– Hàn Ẩn, kêu người giúp mang hành lý đến tây viện, bên đó đã chuẩn bị xong đúng không?
Hàn Ẩn gật đầu trả lời:
– Dạ, từ năm ngoái đã chuẩn bị xong, quét dọn sạch sẽ.
Hàn Ẩn từ nhỏ đã theo hầu Hàn Huyền Đạo, là thân tín của Hàn Huyền Đạo, quan hệ của Hàn Ẩn và Hàn Huyền Đạo giống như Nhị tông chủ và Hàn Bá, còn hơn cả tỉnh cảm của chủ tớ.
Bọn người hầu lập tức thu dọn hành lý đi đến tây viện, ở đây tuy cực kỳ rộng rãi, nhưng cả trăm người nên cũng không phải chuyện chơi. Khi mới đến Yến Kinh, gia quyến Hàn tộc từ nhỏ đến lớn đều tạm thời ở lại tây viện.
Vợ chồng Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc cùng đi đến chính đường dùng trà.
Người hầu mang trà lên, đây là trà Tây Hà Phong, loại trà quý thịnh hành ở Yến Kinh, chỉ có gia đình giàu có mới có tư cách uống, hơn nữa điểm tâm cũng toàn những món cực kỳ tinh quý, có nhiều thứ Hàn Mạc còn chưa từng nhìn thấy.
Hoàng hôn buông xuống, tuy nhiên, thời tiết đang dần chuyển sang ấm hơn, tuyết dần tan…
– Lão gia có dặn, hôm nay đoàn chúng ta cứ ở lại đây trước, tạm thời chưa cần ra mặt, nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe hẳn, sau đó sẽ chuẩn bị tiệc tẩy trần cho mọi người.
Nét mặt tươi cười của Hàn Tào Thị biến mất, lão chậm rãi nói:
– Gần đây Thánh Thượng không khoẻ, cần phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể triệu vào cung diện kiến.
Hàn Huyền Xương gật đầu:
– Dạ, đại ca gần đây vẫn khoẻ?
Hàn Tào Thị thở dài:
– Làm sao mà tốt được. Diệp Ngô hai nhà làm phản, chỉ mới hé lộ manh mối, Thánh Thượng đã kêu lão gia chuẩn bị quân lương. Thánh chỉ hạ xuống, lão gia chưa từng ngủ ngon giấc. Nếu muốn góp đủ một năm khí giới quân lương không phải nói là được, hơn nữa chuyện ở Hộ bộ, cũng không phải một mình lão gia quản lý. Nhưng việc thì một tay lão gia lo hết. May mà trận này thắng lớn, các nhà đều được ban thưởng, cho nên lão gia cũng đang ở trong cung bàn thảo chuyện này.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ, lục bộ nước Yến, Thượng thư là quan cao nhất, nhưng dưới quyền thì có đủ người của các gia tộc khác. Hơn nữa có nội các và hoàng tộc quấy nhiễu, căn bản khó có thể làm chuyện suôn xẻ. Hộ bộ Thượng thư nhìn như là cai quản ngân khố quốc gia, kỳ thật ngồi ở vị trí này áp lực không nhỏ.
Sau này Hàn Huyền Xương đảm nhiệm chức Lễ bộ Thượng thư chắc cũng gặp phải áp lực như vậy. Lễ bộ vàng thau lẫn lộn, chỉ cần có chút sơ suất, mất chức là chuyện nhỏ, rơi đầu mới là chuyện lớn.
Hàn Huyền Xương cau mày, hắn biết, làm quan ở Yến Kinh, không bao giờ có thể so sánh với làm quan ở Đông Hải.
Tại Đông Hải có thể nhân từ, nhưng ở đây, bắt buộc phải lòng lang dạ sói, ngươi không đánh người, người khác cũng tìm đến ngươi để đánh. Cho nên chỉ có thể thật độc ác dọa họ, không để mất đi quyền uy của mình, xét đến cùng, cũng chính là tranh thủ điều có lợi nhất cho gia tộc.