Cố Lan San nhắm mắt lại, chỉ là dùng sức ôm Thịnh Thế, đem cánh tayanh cũng chôn chặt trong ngực, sợ mình buông lỏng, anh sẽ vươn cánh tay, quăng cho cô một bạt tai.
Sau khi kết hôn với anh, Cố Lan San chưa bao giờ chủ động ôm anh.
Cái ôm này không tính là dịu dàng, thậm chí có điểm không giải thíchđược, động tác có chút mãnh liệt. Nhưng Thịnh Thế lại cảm thấy nơi mềmmại nhất tim mình, trong nháy mắt, nhẹ nhàng chậm chạp hóa thành nước.
Thân thể của cô dán thật chặt thân thể anh, anh cảm thấy sự mềm mạicủa cô, chính anh cũng không tự chủ được phản ứng. Một chỗ nào đó trởnên cứng rắn, hô hấp của anh nặng nề và nóng bỏng lên. Nhiệt độ trongnhà rất ổn định, mà anh lại rịn mồ hôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh không có nhúc nhích, chỉ là mặc cho cô ôm.
Sau một lúc lâu, sức lực của cô mới hơi lỏng một chút, anh liền giậtgiật cánh tay bị cô siết đến tê cứng. Ai ngờ một giây kế tiếp, cô lạiđột nhiên dùng toàn lực đem anh ôm lấy.
Thịnh thế ặc dù rất hưởng thụ cảm giác được ôm như vậy, nhưng khi nhìn đến cô dùng sức như vậy, vẫn là không nhịn được ra tiếng,
”Sở Sở, tốt lắm.”
Cố Lan San làm sao để ý tới lời của anh nói, chỉ là liều mạng ôm ấp.
Thịnh Thế có chút nhìn không thấu Cố Lan San hiện tại muốn làm cái gì, vì vậy rút tay mình ra khỏi lồng ngực cô.
Cố Lan San vừa thấy cánh tay anh rút ra, đã muốn đi túm lại, ThịnhThế nhíu nhíu mày, túm được cái tay làm loạn của cô. Cố Lan San liềnvươn một cái tay khác đi túm tay kia của anh, Thịnh Thế cảm thấy Cố LanSan quá không an tâm, liền rõ ràng sảng khoái bế cô lên, muốn xuốnggiường, đi phòng tắm.
Cố Lan San không biết Thịnh Thế muốn làm những gì, nhìn anh ôm mìnhđi, lập tức dùng cả tay chân bắt đầu giãy giụa trong ngực Thịnh Thế,suýt nữa làm Thịnh Thế đang xuống giường phải ngã ngửa.
Thịnh Thế một tay ôm Cố Lan San, một tay bắt lấy cái tay không ngừng quậy phá của cô, cảnh cáo:
”Em còn lộn xộn nữa, tôi đánh em bây giờ!”