Đúng thật, cô đã đi thật rồi!
Anh lật đật lấy chiếc điện thoại cá nhân của mình ra nhanh chóng tìm định vị với chiếc điện thoại của cô.
Nhưng bất ngờ, định vị rất gần… Dường như chiếc điện thoại này vẫn còn trong phòng.
Lục Diệp Bằng lần theo thì ánh mắt anh chạm ngay chiếc hộp to lớn nằm trên chiếc bàn trang điểm.
Anh không suy nghĩ liền mở ra.
Cánh tay Lục Diệp Bằng khựng lại khi anh nhìn thấy những món đồ bên trong.
Điện thoại, thẻ tín dụng và những bộ quần áo anh đã mua cho cô… Và cả trang sức, thậm chí là chiếc nhẫn cưới. Lam Lam cũng trả lại cho anh.
Gương mặt anh ngập tràn sự sợ hãi.Trái tim không ngừng đau đớn. Cô muốn cắt đứt mọi liên quan đến anh sao.
Bên trong có một tấm thiệp… Chắc cũng là của cô.
Lục Diệp Bằng liền mở ra xem.
Nét chữ trên đó ngoài cô ra thì còn ai nữa.
“Lục Diệp Bằng!!! Tôi trả hết những gì liên quan đến anh, tôi đều trả cho anh hết… Mong anh sau này có gặp tôi, thì hãy quay mặt đi… Mắc công tôi làm cho anh cảm thấy rất chướng mắt. Tôi đã thực hiện những lời anh nói, tôi sẽ biến mất, vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ còn thấy tôi nữa đâu. Tôi chúc anh và người phụ nữ của anh thật hạnh phúc bên nhau. “
Những dòng chữ khiến Lục Diệp Bằng đứng bất động vài giây, mí mắt run run, một giọt nước mắt lăn xuống. Anh đã làm tổn thương cô đến như vậy sao? Tại sao cô lại tự mình quyết định thay anh.
Anh đã nói ly hôn nhưng anh cũng nói rõ không cho cô rời xa anh. Tại sao cô không chịu hiểu.
Bây giờ cô đi rồi! Anh biết tìm cô ở đâu đây. Người con gái ngốc nghếch này!
Lục Diệp Bằng kiềm nén lấy điện thoại lên, nhanh chóng ra lệnh cho người của mình.
“Mau chóng tìm phu nhân về đây cho tôi! Cho người đến trường học của An Nhiên… Chắc chắn Lam Lam sẽ có ở đó… Bằng mọi giá bắt cả mẹ và con về đây cho tôi. Nội trong ngày hôm nay cho người phong tỏa toàn thành phố lại. Không thể để cho cô ấy trốn thoát.”
Khó khăn lắm anh mới tìm được cô.Anh sẽ không bao giờ buông tay để vuột mất cô thêm một lần nào nữa.
Lục Diệp Bằng nói xong, lại điện thoại cho một người. Nhưng dường như người đó đã khóa máy, nét mặt anh càng trở nên căng thẳng ngập tràn tức giận.
“Mẹ nó!!! Tại sao không nghe máy, Hoắc Thiếu Tiên, anh đang làm cái trò gì vậy? “
Đúng lúc anh đang lên cơn điên thì lại nhận một cuộc điện thoại mà lần này là từ Á Hiên.
“Sao… Nói đi! “
“Tổng Giám Đốc!! Đến công ty gấp, xảy ra chuyện lớn rồi. Đại hội cổ đông đang gây rối, nói cần một lời giải thích từ anh vì sự việc ngày hôm qua”.Giọng nói Á Hiên không những run rẩy mà còn có sự lo lắng cho an nguy của Tổng Giám Đốc của mình.
Nghe xong, Lục Diệp Bằng không do dự liền tắm rửa, rời khỏi nhà ngay lập tức.
Vừa xuống nhà chưa kịp bình tĩnh thì Lục Diệp Bằng đã bị ăn một cái tát trời giáng từ bà nội của mình.
“Tại sao con ly hôn với Lam Lam? Có phải con ép con bé ký vào đơn ly hôn để một mình Lam Lam gánh hết trách nhiệm, còn con chỉ ngồi đó yêu đương với người phụ nữ khác”.Lời nói của bà nội nghẹn ngào, khiến ai nghe xong đều cảm thấy bà đã thật sự tức giận sự việc ngày hôm nay.
Dưới phòng khách, ai ai cũng có mặt. Dương Tiểu Vy ban đầu gương mặt rất hả hê khi nghe tin tức Lam Lam đã bỏ đi. Nhưng khi nghe bà nội nói cô ta như vậy thì sắc mặt cô ta lại thay đổi, muốn tiến lên nói với bà nội vài câu để lấy lại công bằng cho mình. Nhưng cô ta lại không có gan dám chọc giận người lớn nhất trong ngôi nhà này.
Lâm Hoa là người bước đến khuyên bảo mẹ chồng.
“Mẹ à! Cô ta đi cũng là một cách tốt,giúp cho công ty chúng ta! “
“Chát”
“Cô câm miệng cho tôi! Biết trước sẽ có ngày hôm này, tôi sẽ không cố ép uổng Diệp Bằng lấy Lam Lam làm gì? ” Bà nội tức giận cho Lâm Hoa thêm một cái tát vào mặt.
Nếu không vì bà quá thích cô gái đã giúp bà ở sân bay thì cũng đâu xảy ra chuyện ngày hôm nay, cũng là do bà.
Lúc này,Lục Diệp Phong từ lên lầu đi xuống, hôm nay ông lại mặc bộ vest màu đen. Có lẽ ông sẽ cùng Lục Diệp Bằng đến công ty.
“Mẹ!!! Bỏ qua đi… Việc bây giờ công ty đang náo loạn, bây giờ chúng ta cần phải giải quyết sớm nhất có thể… Còn chuyện khác mình từ từ tính sau”.
Dứt lời, Lục Diệp Phong cùng con trai rời khỏi nhà.
Còn những người còn lại thì ngoài bà nội, Lục Diệp Văn với Diệp Ngôn đang lo lắng ra thì còn lại trong trạng thái rất vui sướng, thậm chí họ còn không thèm quan tâm sự việc trước mắt sẽ đối mặt ra làm sao?
Còn Thi Thi từ ngày hôm qua đến giờ, cô cũng vẫn chưa về nhà. Cô vẫn ở bên nhà ba mẹ mình.
*****
Nhà họ Tần.
“Ba,mẹ, ông nội… Đọc báo sáng nay đi… Lam Lam đã…! ” Từ bên ngoài Hạo Thiên đang cầm tờ báo với dáng vẻ kinh sợ hét lớn lên với cả nhà
Tất cả mọi người đều chạy đến, nhưng chỉ có riêng Mai Anh vẫn ngồi trong phòng khách với dáng vẻ bình tĩnh nhất có thể.
Bàn tay ông nội run lên dữ dội. Ông phải dựa vào Tần Văn Hạo khẽ khàng lên tiếng.
“Trời ơi!Cháu nội của tôi… Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?.. Mau,mau cho người tìm kiếm Lam Lam nhanh lên. Con bé có thể đi đâu được”.
” Nhà Họ Lục… Lục Diệp Phong… Tôi sẽ không tha cho ông.”Tần Văn Hạo nghiến răng lại siết chặt tờ báo trong tay, từ hôm qua đến giờ ông vẫn còn nhẫn nhịn vì nghĩ con gái của mình cũng có một phần sai trong đó.Nhưng bây giờ ông không để cho đứa con gái út này chịu đựng một mình với nỗi oan ức từ trên trời rơi xuống.
Thi Thi và Tiểu Ni cùng nhìn nhau với ánh mắt lo lắng, ai trong nhà đều cũng biết bản tính Lam Lam. Nếu như con bé đã đưa ra quyết định như vậy, thì không một ai có thể ngăn cản.
Nhưng hôm nay, sự việc này đã đi quá xa rồi. Hiểu lầm càng ngày càng chồng chất lên. Lam Lam là con ruột bây giờ lại biến thành kẻ giả mạo.
Tiểu Ni ngẩng đầu lên nhìn Hạo Thiên lên tiếng.
“Hạo Thiên!!! Con gọi điện thoại cho Tiểu Sơ xem Lam Lam có ở bên nhà của con bé không?”
“Dạ!!! “
Hạo Thiên vừa mới dự định lấy điện thoại điện thì Tiểu Sơ đã gọi đến, anh lập tức bắt máy.
“Em… “
Anh chưa nói gì hết, Tiểu Sơ đã truyền đến cho anh nghe một tin tức dữ dội khiến anh phải đứng hình vài giây.
Tiểu Ni thấy vậy, trong lòng lo lắng liền đi tới.
“Có chuyện gì rồi sao? “
Giọng nói Hạo Thiên run rẩy, lắp bắp.
“Tiểu Sơ nói, Lam Lam đã đưa An Nhiên đi khỏi nơi đó rồi! Cô ấy còn bảo Lam Lam còn kêu cô ấy trả lại hết tất cả đồ mà gia đình đã cho Lam Lam.”
“Cái gì? ” Ông nội hét lớn. Hai chân run rất cùng cực. “Mau… Kiếm hai đứa nó về đây cho ông”.
Tần Văn Hạo gật đầu.
” Con sẽ kiếm con gái của con về đây… Sẽ nhanh thôi! “
“Ông không được đi đâu hết! ” Ngay lúc Tần Văn Hạo chuẩn bị cho người đi tìm Lam Lam thì Mai Anh từ nãy giờ đang im lặng đột ngột lên tiếng.
Mai Anh nói xong liền đứng lên, bà bước tới nhìn mọi người phun ra một câu đầy giá lạnh.
“Không một ai được phép đi tìm Lam Lam, mặc kệ nó… Chuyện này nó tự làm thì tự chịu một mình. Việc bây giờ chúng ta nên toàn tâm chuẩn bị lễ đính hôn của Hạo Thiên, dùng tin tức này để dập tắt tin tức mà Lam Lam đã gây ra”.
Dứt lời, bà lạnh lùng bước ngay lên phòng.
Tiếng ông nội lập tức vang lên phía sau chửi mắng con dâu của mình.
“Cô đúng là một người mẹ độc ác, nhẫn tâm để con gái mình ở bên ngoài bơ vơ không một nơi nương tựa… Lam Lam mà có mệnh hệ nào, tôi sẽ không tha thứ cho cô… Đồ độc ác”.Ông nội khàn cổ gào thét, giận dữ chửi mắng luôn tất cả mọi người vì sự vô tâm không để ý đến Lam Lam.
Thi Thi bước lên cố gắng trấn an ông nội.
” Ông nội! Ông hãy bình tĩnh, có lẽ những gì chúng ta nghĩ về mẹ là có sự hiểu lầm, mẹ không phải là người như vậy đâu. Trong nhà này, mẹ cũng là người thương Lam Lam nhất mà”.
“Con biết gì rồi phải không? ” Sự nghi hoặc của Tần Văn Hạo càng khiến ông nghi ngờ vợ ông đang làm chuyện gì đó.
Thi Thi chỉ nhìn mọi người rất lâu rồi nhẹ gật đầu.
Trong phòng, Mai Anh đang nói chuyện điện thoại với một người. Nhìn vẻ mặt của bà rất lo lắng, thậm chí ánh mắt dần đỏ hoe hiện lên trước gương.
“Con bé vẫn ổn chứ! Hãy chăm sóc hai mẹ con nó giùm tôi.Đừng cho nhà họ Lục đặc biệt là Lục Diệp Bằng tìm ra được con bé”.
Mai Anh cúp máy, liền siếc chặt điện thoại trong tay. Ánh mắt của bà hiện lên sự giận dữ chưa từng có.
Dương Tiểu Vy, Lục Diệp Bằng… Hai người sẽ trả giá thật đắc khi những gì các người đã gây ra.