-Tỷ tỷ!
Tô Tuyết cả kinh nói:
– Như vậy sao được, nếu ta làm vậy chẳng phải là đẩy tỷ tỷ vào hiểm địa sao? Túc Dao nói:
– Muội muội, ngươi từ phía Nam tới Kinh Thành không được một năm, mọi tình báo về tam hoàng tử đều do chúng ta cung cấp, hắn với chuyện của ngươi cũng không cảm kích, hơn nữa ta cũng chẳng bao giờ tiết lộ qua bất luận tin tức gì về ngươi, chỉ là nhắc tới bên trong Thịnh Tuyết Lâu có người do ta an trí, cần thế lực trong tay hắn bảo hộ mà thôi, bởi vậy ngươi nếu sớm thoát đi cũng không khiến hắn hoài nghi gì, mà cho dù tam hoàng tử có hoài nghi cũng phải nghĩ đến lượng lớn thông tin tình báo nắm trong tay chúng ta, do vậy hắn cũng sẽ tạm thời không động đến, mặt khác nến như muội muội ngươi có thể đạt được tín nhiệm của Thiên Hà công tử, chúng ta có thể chia xẻ thông tin tình báo với hắn, như vậy tỷ tỷ có thể dễ dàng hành động hơn, ngươi phải nhớ kỹ sứ mệnh của chúng ta, làm bất cứ điều gì cũng vì một mục đích duy nhất là giải cứu tộc nhân, ngươi đã hiểu chưa?
Sớm hôm sau.
Vân Thiên Hà sớm đã tới hậu viên đánh một bộ quyền pháp đơn giản, nhưng thương thế vẫn còn chưa dứt nên cũng không dám hoạt động quá mức kịch liệt, cũng chỉ là vận động đơn giản một chút mà thôi, chỉ chốc lát đã thấy thu công đi Tử Vân Hiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mùa đông đến, khí trời chuyển lạnh, từ trong thu, Vân Nương đã chuẩn bị áo lông cho Vân Thiên Hà, cứ mỗi một chỗ trên người hắn đều được đo đạc may vá cẩn thận, tới hôm nay đã hoàn thành mới gọi hắn đi mặc thử.
Vân Thiên Hà vừa mặc vào, cảm thấy rất vừa người, Vân Nương muốn hắn mặc dùng ngay, nhưng Vân Thiên Hà vẫn muốn cầu Vân Nương tăng thêm phần da giầy trên vai áo để tránh khỏi bị trảo nắm gây thương tích.
Vân Nương biết hắn có một con chim ưng, ưng trảo rất sắc bén nên mỗi một kiện y phục của Vân Thiên Hà đều được tăng thêm một phần da trên vai áo, bởi không ảnh hưởng tới thẩm mĩ nên dưới yêu cầu của Vân Thiên Hà liền để hắn cởi áo, chuẩn bị tự mình may thêm một phần da, càng trang trí thêm hoa văn họa tiết, như vậy cũng không ảnh hưởng tới mĩ quan của trang phục.
Vân Thiên Hà vừa cởi áo lông ra, Xuân Hương đột nhiên vào phòng nói:
– Thiếu gia, phu nhân sớm đã cho Tín bá tới báo tin, nói lão thái gia buổi chiều sẽ về đến Kinh Thành, nên lão thái gia muốn thiếu gia chuẩn bị một chút, buổi chiều sẽ ra ngoài thành nghênh tiếp!
Xuân Hương đi rồi, Vân Thiên Hà hướng Vân Nương nói chuyện một chút rồi mới ra khỏi Tử Vân Hiên.
Trở lại Linh Thiên Các, vừa bước vào của, Sử Trường Đức đã bước vào theo, nói:
– Thiếu gia, có tin tốt, huynh đệ Lệ gia kia cũng có chút thủ đoạn, bọn họ đã đắc thủ rồi!
– Trộm được rồi sao?
Thần sắc Vân Thiên Hà có chút phấn chấn nói:
– Đưa nó cho ta!
Sử Trường Đức lập tức lấy ra từ trong lòng một thứ được bao bọc cẩn thận, giao lên tay Vân Thiên Hà, lại nói:
– Huynh đệ Lệ gia kia sau khi đắc thủ, Đồ Thất và Đồ Bát lập tức tiếp ứng dẫn bọn họ tới chỗ Đồ Ngũ giúp thay đổi dung mạo, tạm thời an trí bọn họ trong Tập Dũng Bang tại Thành Bắc.
– Tốt, ngươi quay nói lại cho Đồ Ngũ, ta còn muốn thử xem năng lực huynh đệ Lệ gia này ra sao, xem bọn hắn có thể hay không thu lấy Tập Dũng Bang, nếu có chuyện gì khó khăn, Đồ Ngũ có thể cho người của chúng ta âm thầm trợ giúp một chút!
Vân Thiên Hà nói xong, liền vội vã đi vào bí thất.
Nhanh chóng gỡ lớp vải bọc bên ngoài, chỉ thấy bên trong có một quyển sách to cỡ hai bàn tay, có kiểu dáng xếp gấp, giống như tấu chương mà các đại thần triều đình thường hay sử dụng.
Vân Thiên Hà lật ra mặt thứ nhất, chỉ thấy bên trên viết những chữ nhỏ xinh xắn, tựa như những dòng chữ viết nhật ký mà nữ tử thường dùng, trên đó ghi lại những địa phương tên nam nhân biến thái kia đi qua, gặp mặt những người nào, những việc nào được người ta giao phó, toàn bộ được trình bày tương đối cẩn thận, đầy đủ.
Bất quá phần đầu đa phần là những chuyện nhỏ nhặt, gặp mặt một vài nhân vật cũng là bình thường, tam giáo cửu lưu dạng người nào cũng có.
Hơn nữa phía dưới còn ghi chú một phần danh sách, kèm theo đó là một chuỗi chữ số, thoạt nhìn hẳn là số lượng tiền thu được.
Vân Thiên Hà kiên trì lật tiếp sang một trang khác xem, bất quá nội dung trang này ghi lại tựa hồ ghi lại những liên lạc viên hạ tầng trong một tổ chức nào đó, mà chính hắn cùng là thành viên trung tầng của tổ chức này, mặt khác còn ghi lại một vài nhân vật thường lui tới của các bang phái giang hồ bên trong cũng như bên ngoài Kinh Thành, bởi vì tiền tiêu như nước, mượn hơi không ít, bất quá cũng chỉ là những nhân vật ăn không ngồi rồi, thuộc dạng tôm tép râu ria, cũng không có ai được tính vào hàng cao thủ.
Vân Thiên Hà đối với những người này thực chất còn có điểm tán thưởng, đừng xem thường họ chỉ là những tiểu nhân vật không có bao nhiêu thực lực nhưng nếu biết cách sử dụng lại có thể phát huy tác dụng rất lớn, còn nếu có thể tập hợp lại đông đảo vậy càng có thế xây dựng một lực lượng tình báo mạnh mẽ, bởi vậy những người này là thành phần không thể thiếu trong việc kiến lập một tổ chức tình báo thần bí.
Bất quá khi Vân Thiên Hà lật xem đến trang cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng tìm được ghi chép có liên quan tới mình. Gã nam nhân biến thái kia được mệnh lệnh muốn hắn quan tâm mật thiết tới Vân Thiên Hà và động tĩnh của Bắc Hầu Phủ, thử một chút khả năng phòng vệ của Bắc Hầu Phủ, sau này chỉ cần là người Bắc Hầu Phủ đi ra, đi qua đâu, làm cái gì đều nhất nhất hồi báo lại, nếu tìm được cơ hội bắt giữ Vân Thiên Hà cũng phải lập tức hồi báo lại.
Những nội dung này đều là từ sự kiện lần trước phát sinh qua, xem ra từ rất sớm đã có người đang bắt đầu giám sát hắn và động tĩnh của Bắc Hầu Phủ rồi, Vân Thiên Hà lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Chỉ là phần này nhắc tới một vị thiên sử gọi là Đường tiên sinh, vị Đường tiên sinh này yêu cầu hắn hoàn tiến độ điều tra cũng như giám thị động tĩnh của Bắc Hầu Phủ, chủ trọng đến phát triển nhân lực chi nhánh, giúp bọn họ thám thính thu nhập các loại tin tức nhỏ, không quá quan trọng.
Vân Thiên Hà xem đến đây, phát hiện phía sau không còn ghi chép gì nữa, vẫn còn để trống một mảng lớn, bởi vậy liền tiếp tục lật thêm một tờ. Một tờ này cũng chỉ ghi lại một nội dung, nói về việc phát hiện thư tín được gửi từ Thịnh Tuyết Lâu tới Bắc Hầu Phủ, sau đó nhận được khẩu lệnh sửa đổi nội dung tín thư, đem dẫn ra ngoài thành.
Khép lại quyển sách, Vân Thiên Hà cẩn thận hồi tưởng lại nội dung bức tín thư, tuy rằng không hề nói tới Giang Ngọc Tề nhưng lá thư được sa đôi này lại thành công chuyển sự chú ý của hắn tới cái chết của Giang Ngọc Tề, nói rõ Kinh Thành còn có một cỗ thế lực có liên quan bí mật tới phe Giang thị, đồng thời cỗ thế lực này đã sớm giám thị động tĩnh của Bắc Hầu Phủ, như vậy rốt cục là một phương thế lực nào đây?
Một kế này kín kẽ như nước, quả nhiên thâm sâu khôn lường.
Vân Thiên Hà thở dài bước ra cửa, lúc này Sử Trường Đức cầm một phong thiếp mời giao lại trên tay hắn, nói:
– Thiếu gia, tiểu công gia phái người tới tặng thiếp mời, thỉnh thiếu gia đi một chuyến tới Quốc Công Phủ, cũng nói có một vị nhân vật trọng yếu muốn gặp ngươi!
Tiếp nhận thiệp mời, Vân Thiên Hà cũng không xem ngay, chỉ là trong lòng thầm nghĩ:
– Rốt cuộc vị tam hoàng tử này đã theo chân đại hoàng tử rồi, cũng không nhịn được bắt đầu vươn cành ô liu về phía mình rồi sao?