Con Thích Địa Quỹ Mãng khác phun ra một làn khói màu xanh độc, nhưng lại bị Cố Thanh Sơn chớp lấy thời cơ, bắn thẳng một cây Phá Ma Tiễn vào cái miệng khổng lồ đầy máu của nó, đánh nứt ra một lỗ lớn trên đầu.
Hai con Quỷ Mãng chết, Cố Thanh Sơn không thèm liếc mắt cái nào, xoay người chạy về, dìu lấy Trương Phóng từ từ ngồi xuống.
Cố Thanh Sơn mò vào túi đựng đồ, nhanh chóng lấy ra một viên đơn dược, để ở bên miệng của Trương Phóng.
“Đây là giải độc đan, mau ăn đi.” Hắn nói.
Trương Phóng đẩy tay của hắn ra, nói: “Không kịp nữa rồi, chất độc đã đi vào kinh mạch toàn thân.”
“Ta vẫn luôn cố gắng chống đỡ để chờ ngươi về, bây giờ cô ấy cuối cùng cũng không cần phải chết nữa.”
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Liễu Thanh Nham tràn đầy luyến tiếc, thở dài nói: “Aizz, nhưng mà tại sao ta lại chết rồi.”
Nói xong, đầu của hắn từ từ buông xuống, cả người yên lặng nằm ở dưới đất, không phát ra bất kỳ hơi thở nào nữa.
Linh lực của hắn đã không còn dao động nữa.
Liễu Thanh Nham thất thần nhìn về phía hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Những nữ tu khác đều khóc ra thành tiếng.
Cố Thanh Sơn đỡ Bạch Hải Đông dậy, hỏi hắn: “Lý Xuất Trần đâu?”
“Không thấy.” Bạch Hải Đông thở gấp nói.
Cố Thành Sơn dùng thần niệm quét qua hắn, lấy một viên đơn dược nhét vào trong miệng hắn.
“Hai con Thích Địa Quỷ Mãng này đến từ đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ở phía trước doanh trại.” Liễu Thanh Nham chùi nước mắt trên mặt nói.
Phía trước doanh trại?
Sau khi Cố Thanh Sơn nghe xong, cả người đứng chết trân tại chỗ.
Hắn trấn giữ phía sau doanh trại, phía trước doanh trại do Lý Xuất Trần trấn giữ.
“Không phải có trận pháp cảnh báo và trận pháp phòng ngự sao? Các cô không hề có chút phòng bị nào à?”
“Trận pháp lại hỏng rồi, giống như lúc ở Hồ Cốc Thủy vậy.” Liễu Thanh Nham khóc nói.
Cố Thanh Sơn bước nhanh qua đó, lấy hết tất cả đĩa bát quái của doanh trại lên, nhìn một cách tỉ mỉ.
Đĩa bát quái đều có chỗ bị hỏng nhẹ, hư hỏng này không lớn nhưng vừa đủ để phá hoại sự vận hành bình thường của trận pháp.
Cố Thanh Sơn lấy ra vài đĩa bát quái mới, bố trí tầng tầng trận pháp lần nữa.
“Trận pháp đã được bố trí lại xong, các người cứ ở nguyên đó, không được di chuyển, ai di chuyển ta trở về sẽ giết người đó!”
Nói xong, hắn lao đi về hướng doanh trại.
Phía trước mặt của doanh trại, phạm vi nhìn rất là rộng rãi, nhìn được vô tận.
Chính bởi vì chỗ này dễ thủ, nên Cố Thanh Sơn mới nhường cho Lý Xuất Trần.
Cố Thanh Sơn đi ra, nhìn về bốn phía.
Những cây cối hoang vu này không hề hư hại gì, trong không khí cũng không còn sót lại sương độc.
Hắn phóng thần niệm ra quét qua một vòng, không cảm nhận được linh lực kỳ lạ gì.
—— Chỗ này vốn chưa từng xảy ra cuộc chiến đấu nào!
Cũng tức là nói, Lý Xuất Trần chưa làm gì hết, đã chạy rồi.
Cố Thanh Sơn kinh ngạc đứng ở đó, không nói một lời.
Ở phía xa, Lý Xuất Trần loạng choạng chạy về.
“Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, Lý Xuất Trần thở hồng hộc nói: “Tình hình thế nào rồi?”
“Trương Phóng chết rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cái gì!”
Lý Xuất Trần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Đi chào tạm biệt hắn một tiếng đi.” Cố Thanh Sơn thở dài một hơi.
“Aizz, quái vật đó quá lợi hại, dính phải một chút cũng sẽ chết, sao hắn lại không cẩn thận vậy chứ.” Lý Xuất Trần lắc đầu, tiếc nuối nói.
Hắn bước nhanh về phía doanh trại, Cố Thanh Sơn theo sát phía sau.
Hai người vào trong doanh trại, đứng ở trước thi thể của Trương Phóng.
Lý Xuất Trần lại thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nhìn thấy Cố Thanh Sơn rút cây kiếm ra đâm xuyên qua thân thể của mình.
——Trong vòng năm bước, kiếm tu đột nhiên nổi lên ý định giết người, không có mấy ai cùng cảnh giới có thể phòng được.
Huống chi là kiếm tu như Cố Thanh Sơn.
Lý Xuất Trần mở to hai mắt, không thể tin được nắm lấy thân kiếm, quỳ ở dưới đất.
“Tại…sao….?” Hắn hỏi.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn lạnh đạm nói: “Ta là Kiêu kỵ, ngươi là Ngự Vũ, ta lệnh cho ngươi trấn giữ phía trước doanh trại, nhưng ngươi lại tự ý rời khỏi.”
“Trong quân ngũ, không tuân lệnh của ta, chính là hại tất cả mọi người, phải xử trảm theo quân quy.”
“Đền mạng đi.”
Cố Thanh Sơn nói xong, một kiếm chặt đứt đầu của hắn.
Thi thể lập tức ngã xuống đất.
Cố Thanh Sơn mặc kệ sự kinh sợ của những người xung quanh, lục soát thi thể, lấy ra mấy cái túi linh thú.
Hắn cầm túi linh thú, sắc mặt rất kỳ quái.
“Các ngươi đứng ở đây, ta ra ngoài tìm manh mối.”
Hắn bước ra ngoài.
“Chậm đã, ta cũng đi.” Liễu Thanh Nham cắn môi, gắng gượng bật dậy.
Cố Thanh Sơn quay đầu, nhìn sự đau đớn hiện ra trong đôi mắt mỹ lệ của nàng, chân thành nói: “Không, cô không được phép đi đi! Cô ở lại đây nghỉ ngơi và chữa thương cho tốt!”
Hắn không quan tâm đến sự thất vọng của đối phương, một mình đi ra khỏi nơi đóng quân, dừng lại ở một mảnh đất trống.
Cầm một cái túi Linh Thú, Cố Thanh Sơn vận linh lực lên vỗ một cái.