Nghe vậy, yến Kim Hoa thầm mắng: Giả vờ cái gì, chẳng phải đã sớm cầm được kịch bản, lại lấy bàn tay vàng ra lừa gạt người ta sao?
Nhưng Yến Kim Hoa hiện tại nợ phí bàn tay vàng, không có cách nào vận dụng hào quang chói lòa của nhân vật chính để dạy Văn Ngọc Kinh cách làm người, chỉ có thể ngậm miệng, âm thầm tức giận.
Trì Tiểu Trì không xen vào suy nghĩ của Yến Kim Hoa.
Người như thế cũng giống như Lâu Tư Phàm mà cậu từng gặp ở thế giới thứ ba, đều thuộc về loại tự cảm thấy bản thân vô cùng tốt đẹp. Lâu Tư Phàm đam mê đem mình đóng gói thành quân tử, thích được người vây quanh tâng bốc, Yến Kim Hoa là chết vì sỉ diện, tự cho mình là siêu phàm, mục tiêu rõ ràng, cũng rất khôn vặt, nhưng lại không giữ được bình tĩnh, so với Lâu Tư Phàm còn ít hơn vài phần năng lực và bảy phần cần cù.
Đối với người như thế, cứ trực tiếp không nể mặt mà đạp cho vài phát, hắn có thể tự tưởng tượng vô cùng phong phú, còn có thể tự tức chết chính mình.
Trì Tiểu Trì không có hứng thú với loại người trong đầu chỉ có rác thải như vậy, ngửa cổ nhìn ánh nắng rải rác chiếu xuống từ phía trên, suy tư.
061 hỏi cậu: “Phát hiện thứ gì sao?”
“Không nhiều, cũng không ít.” Khi đang nói chuyện, Trì Tiểu Trì đặt ngón tay lên môi, “Xuỵt.”
Những người còn lại cũng nhanh chóng im lặng.
Bọn họ đều là người có tu vi, thính lực đương nhiên hơn hẳn người phàm.
Bọn họ cũng nghe thấy trên mặt hố có tiếng bước chân truyền đến.
Không lâu lắm, một khuôn mặt người xuất hiện ở rìa hố phía trên.
Gương mặt kia chỉ lóe lên rồi liền biến mất, mà mọi người đều dựa vào thị lực mà nhận ra đó là vị cô nương vừa nãy ở bên căn nhà lá ven đường châm trà tiếp đãi bọn họ, cũng khuyên bọn họ xuống núi.
Diệp Kí Minh kinh ngạc: “Này!”
Mà vị cô nương kia chỉ nhìn bọn họ một cái rồi đạp lên đất đá rời đi.
Quen thuộc với Tây Du Ký, Yến Kim Hoa đã sớm hoài nghi thân phận của vị cô nương kia, lập tức cho ra kết luận như chặt đinh chém sắt: “Là cô ấy! Cô ấy chính là Sơn quỷ!”
Nhưng mà tiếng nói vừa dứt thì mặt trên liền truyền đến giọng nói trong vắt lại bất đắc dĩ của cô nương châm trà: “Chẳng phải đã nói cô không được bắt người hay sao?”
Yến Kim Hoa bị mất mặt: “…”
Phía trên an tĩnh trong phút chốc, sau đó có một giọng nữ yếu ớt đáp lại: “…Không có bắt.”
“Đem người thay đổi địa phương rồi nhốt lại mà còn bảo là không có bắt.” Cô nương châm trà nói, “Hơn nữa dưới đó giam giữ chính là người mới, nửa canh giờ trước ta mới cho bọn họ uống trà.”
Giọng nữ kia không đáp lại.
Cô nương châm trà dỗ dành: “Người ta phải đi thi, thả bọn họ ra đi.”
Giọng nữ kia nói rất nhỏ, mặc dù lời nói có chút không lôgic, nhưng có thể nghe hiểu, có vẻ tinh thần của người nọ có chút vấn đề, “Ngày, ngày mai, lại ở thêm một ngày, đến giờ rồi.”
“Nhưng cô đã hứa với ta không được bắt người nữa, có đúng không?”
Dưới hố mọi người đang lắng nghe đoạn đối thoại chẳng khác gì của những nữ sinh tiểu học trò chuyện với nhau giữa giờ giải lao, đang nỗ lực thu thập càng nhiều thông tin thì đột nhiên tập thể đều cảm thấy hai mắt tối sầm.
Chờ đến khi mở mắt ra thì bọn họ đã bị dời vào một căn hầm khác.
Tiếng nói chuyện xa một chút nhưng vẫn có thể nghe được đại khái.
Giọng nói yếu ớt có vẻ buông lỏng một chút: “Ta không có giấu người. Không tin thì cô nhìn thử xem.”
Cô nương châm trà thở dài một hơi: “…Cô lại đổi người sang chỗ khác?”
Đối phương thẳng thừng ăn vạ: “Không có.”
Cô nương châm trà nói: “Vậy hứa với ta, ngày hôm nay không bắt người nữa?”
Đối phương quyết định chơi xấu: “Không có chính là không có. Đi, ta muốn ăn cơm, ngày hôm qua đã nói muốn ăn đậu đũa, cô chuẩn bị xong chưa?”
Hai người đi xa, lưu lại người dưới hầm hai mặt nhìn nhau.
Yến Kim Hoa lấy lại tinh thần trước tiên: “Bọn họ đi rồi, chúng ta mau giết ra ngoài đi.”
Văn Ngọc Kinh lại nói: “Lặng lẽ cứu là được rồi, giống trống khua chiêng ngươi không sợ sẽ dẫn Sơn quỷ đến hay sao? Tất cả trận pháp trong núi đều là thiết lập vì nàng, nếu nàng bị đánh đến cuống lên, sử dụng pháp thuật, chúng ta đánh rắn động cỏ, tay không mà về thì cũng không sao, ngộ nhỡ tổn thương các đạo hữu bị giam cầm thì làm sao đây?”
…Điều mà Yến Kim Hoa e sợ chính là không đánh được.
Nếu như không đánh nhau thì làm sao hắn có thể ngư ông đắc lợi?
Hắn cố ý khiêu khích: “Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ sợ một Sơn quỷ nho nhỏ như nàng sao?”
Văn Ngọc Kinh hơi nheo mắt lại, bộ dáng vốn luôn ôn hòa bỗng có chút kiêu ngạo của giống mèo: “Ồ? Không bằng mời ngươi đi tấn công Sơn quỷ, ta và Thư Tuyệt đi cứu người trước, thế nào?”
Nếu như nơi này có ai không hề kiêng dè dùng địa vị áp đầu Yến Kim Hoa thì người đó nhất định là Văn Ngọc Kinh.
Yến Kim Hoa nhất thời tức đến nghẹn họng, lòng không cam tình không nguyện mà chắp tay: “Tiểu sư thúc, đệ tử nhất thời hành động theo cảm tính mà suy nghĩ không chu đáo, xin tiểu sư thúc chớ trách.”
Văn Ngọc Kinh thu hồi tầm mắt: “Biết sai là tốt rồi.”
Yến Kim Hoa trên miệng nhận sai nhưng trong lòng không phục: “Nhưng chúng ta cứ để Sơn quỷ đào tẩu như vậy sao? Nàng bắt người đơn giản là để đoạt mắt, hoặc là hấp thu tinh khí, yêu vật như vậy mà thả ra chính là gieo hại vô cùng!”
Trì Tiểu Trì nói: “Người bố trí trận pháp không phải Sơn quỷ.”
Yến Kim Hoa thiếu chút nữa bị sặc nước miếng: “… Hả?”
Diệp Kí Minh tán đồng, liếc mắt nhìn Trì Tiểu Trì một cái.
Văn Ngọc Kinh nhàn nhạt liếc Yến Kim Hoa: “Ngươi không thấy trận Bát quái nơi này không có quỷ khí hay sao?”
Trải qua nhắc nhở, Yến Kim Hoa đang muốn giết ra ngoài mới nhận ra, trong trận Bát quái không có hơi thở khiến người ta chán ghét, ngược lại là sức mạnh đạo môn vô cùng thuần túy.
Lần này ngay cả hắn cũng không biết tình tiết đã thoát cương sẽ phát triển như thế nào: “…Sao vậy?”
Chẳng lẽ Sơn quỷ không phải quỷ?
Truyền thuyết có sai lầm gì chăng?
Hay là…
Khi đầu óc của Yến Kim Hoa nổi lên gió bão, Văn Ngọc Kinh đã giải ra đáp án bước đầu của phương trình, vận dụng linh lực, tinh tế điều chỉnh vô số quỹ tích của linh lực, cố gắng chỉnh sửa vận hành quỹ tích của toàn bộ sơ đồ hàm số, mở ra một con đường có thể để một người thông qua.
Trì Tiểu Trì và Diệp Ký Minh sóng vai mà ngồi.
Diệp Ký Minh truyền âm cho cậu, cười nói: “Họ Trì, ngươi khá đấy. Không khiến Tiểu ngư nhà ta mất mặt.”
Trì Tiểu Trì nhún vai, cậu cũng không xem lần xuất hành này có gì quá ghê gớm: “Dẫn cậu ấy ra ngoài cho nhận thức sự đời mà thôi.”
Trong Giao Nhân Tiên Quân, bởi vì nhìn thấy sự đời muôn màu muôn vẻ, ngược lại càng mang lòng từ bi, nhìn thấy nhiều chuyện, tầm mắt cũng khoáng đạt, tâm hồn bị tổn thương cũng có thể nhanh chóng lành lặn.
Mà Yến Kim Hoa cũng không nhàn rỗi.
Hệ thống của hắn ghi chép lại toàn bộ quá trình Văn Ngọc Kinh phá giải trận pháp, chuẩn bị tất cả hồ sơ, chuẩn bị đi báo cáo.
Ai ngờ khi Văn Ngọc Kinh giải đến tầng cao nhất của trận pháp thì lại có tiếng bước chân truyền đến từ phía trên.
Cô nương châm trà lại xuất hiện, Trì Tiểu Trì đứng lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng không nói lời nào, khẽ nhấc váy, ở bên cạnh vách núi quỳ xuống, bái ba lạy.
Văn Ngọc Kinh dừng động tác phá giải trận pháp: “Cô nương, xin đứng lên.”
Nàng vẫn kiên trì bái xong ba lạy mới đứng dậy: “Tiểu nữ đã dỗ nàng ngủ rồi, mới tìm tới các vị. Tiểu nữ muốn cầu các vị một chuyện.”
Trì Tiểu Trì lại cắt ngang lời nàng: “Vì để bảo đảm chuyện chúng ta nghe được là sự thật, có thể trả lời ta trước một việc hay không?”
Cô nương châm trà ngẩn ra.
Trì Tiểu Trì ngửa đầu hỏi: “Cô tên là Túc Cơ, vậy người kia tên là gì?”
Mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả vị cô nương ở phía trên.
Một hồi lâu sau, nàng khẽ cười, dùng giọng điệu vô cùng hoài niệm: “Trình Vô Vân.”