Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu hỏa pháo có thể dùng được?”
“Một trăm, tuy là công nghệ chế tác ra không khó nhưng chi phí nguyên vật liệu quá cao, ty chức cũng không dám chế tạo nhiều”, Tân Cửu nói.
Lãnh Thiên Minh nghe xong bèn nói: “Không đủ, phải nhanh chóng chế tạo một loạt hỏa pháp, sau này thậm chí mỗi thành thị đều phải có mười hỏa pháo, ngươi không cần phải lo đến nguyên vật liệu, hôm khác ta dẫn các ngươi tìm vài quặng sắt”.
Tân Cửu không thể tin được hỏi: “Quặng sắt nói tìm là có thể tìm được ư?”
“Hỏi thế cũng hỏi”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, nếu không phải sợ các ngươi bị sốc thì ta có thể cho các ngươi tìm một lần mười quặng.
Bấy giờ, một binh lính truyền lời chạy vào nói: “Thất hoàng tử, thư của ngài”.
“Của ta hả? Ai gửi?”
“Người đưa thư nói là từ thành chủ thành Tế Nam, Dịch Thiên”.
Lãnh Thiên Minh giật lấy lá thư…
Thất hoàng tử.
Ta là Dịch Thiên thành Tế Nam, muốn hẹn thất hoàng tử ở chùa Thái Sơn, không biết có được chăng?
Dịch Thiên.
Lãnh Thiên Minh xem xong nói: “Gọi người đưa thư vào đây”.
Người đưa ta vừa vào thì đã báo thời gian và địa điểm Dịch Thiên dặn cho Lãnh Thiên Minh, hắn suy nghĩ bèn nói: “Ngươi về nói cho thành chủ của mình rằng ta sẽ đến đúng giờ hẹn”.
Năm ngày sau, dưới chân núi Thái Sơn, Lãnh Thiên Minh dẫn theo mấy trăm thân vệ đi tới, trước đó hắn đã cử người đến canh ở những vị trí kín đáo, xác nhận nơi này không có nhân mã mai phục…
Chẳng mấy chốc Lãnh Thiên Minh đã trông thấy đại tướng Dịch Thiên trong truyền thuyết, ông ta mặc chiến giáp, nhìn dãy núi xa xa, sừng sững như núi, nghe nói Lãnh Thiên Minh đã đến bèn quay đầu, cười nói: “Thất hoàng tử”.