Vốn là định hôm nay ăn, nhưng xem tình huống hiện tại thì chắc là không ăn được. Nàng sờ sờ túi tiền, nghĩ tới một ý kiến hay, bèn nhẹ nhàng cầm hai cánh bánh quế hoa, nhét vào bên trong túi tiền.
Ừm, đến lúc đó muốn ăn liền có thể ăn rồi.
Tạ Kha cùng Lục thị đã đứng ở cửa chính chờ nàng, nàng đứng từ xa cũng đã nhìn thấy Tạ Kha đang duỗi tay chỉnh lại tóc mai cho Lục thị, không khí giữa hai người cực kì tốt, Vân Phiếm Phiếm cũng không tiến lên quấy rầy.
Chờ tới khi hai người tách ra, nàng mới đi về phía trước.
Mày kiếm Tạ Kha khẽ nhếch, tuy rằng là người làm ăn nhưng ông lại không có cái loại cảm giác dầu mỡ khéo đưa đẩy như những người khác, ngược lại càng giống một hiệp sĩ hành tẩu giang hồ, sau khi nhìn thấy nàng, hơi thở lạnh thấu xương ở trên người tức khắc biến mất.
“Hôm nay Cẩn Cẩn thật xinh đẹp.”
Vân Phiếm Phiếm lại nhìn Lục thị, hôm nay Lục thị ăn mặc so với hôm qua thì tươi sáng hơn một chút, khí sắc không tệ, đứng chung một chỗ với nàng nói không chừng còn có người tin là hai tỷ muội cũng nên. Nàng hỏi Tạ Kha: “Vậy mẫu thân và con ai đẹp hơn?”
Tạ Kha: “Tất nhiên là mẫu thân con rồi.”
Lục thị lập tức đỏ bừng mặt, ba người đứng ở dưới xe ngựa nói chuyện trong chốc lát, Lục thị mới cùng Vân Phiếm Phiếm lên xe, Tạ Kha thì cưỡi ngựa đi ở đằng trước.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng tới khi xe ngựa dừng lại, nàng mới theo Lục thị xuống xe.
Bên ngoài Lục phủ có rất nhiều người đứng, đứng đầu là một lão nhân tóc hoa râm, gương mặt hiền từ, chính là lão phu nhân của Lục gia, mẫu thân của Lục thị, ngoại tổ mẫu* của nguyên chủ.
*Ngoại tổ mẫu: Bà ngoại.
Khi Lục thị chưa xuất giá, Lục lão phu nhân vô cùng yêu thương đứa con gái này, sau khi Tạ Cẩn Cẩn ra đời, Lục lão phu nhân lại càng yêu thích nàng.
Nhìn thấy mẫu thân, Lục thị khó tránh khỏi có chút xúc động, đến Lục lão phu nhân cũng đỏ cả mắt, trong mắt bà lóe lên ánh nước, nói vài câu riêng tư với Lục thị xong mới nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ngoại tổ mẫu.”
Lục lão phu nhân liên tục gật đầu, sau đó để các nàng vào cửa.
Đi được một nửa, tay nàng liền bị người ta kéo lại, nữ tử mặc váy áo màu lam nhạt, giữa trán có dán hoa điền, khí chất giống như hoa lan yên lặng nở rộ dưới ánh trăng.
Người này là biểu tỷ của Tạ Cẩn Cẩn, Lục Chi.