Lý Duyên Ý đương nhiên biết rõ Vệ Đình Húc không có khả năng trơ mắt nhìn Chân Văn Quân gặp nạn, nhất định đã nghĩ ra được biện pháp, Vệ Đình Húc cũng không chút do dự mà gật đầu.
“Vẫn thỉnh bệ hạ công đạo Quan Đình úy, đừng gây tổn thương Văn Quân. Cho vi thần ba ngày. Trong vòng ba ngày vi thần nhất định sẽ đem sự kiện hành thích lần này điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
Lý Duyên Ý hết lời khen ngợi Vệ Đình Húc nhanh trí vô song, hai người lại nói chuyện một lát Vệ Đình Húc mới rời đi.
Mưa thu trút xuống sau hai ngày cuối cùng cũng ngừng, hệ thống thoát nước ở Nhữ Trữ thành có thể nhanh chóng tháo rút đi phần lớn nước đọng, chẳng qua trên mặt đường ít nhiều vẫn còn có chút bùn lầy.
Để khuyến khích thương mậu, Lý Duyên Ý hạ lệnh lùi lại thời gian giới nghiêm ban đêm. Hai thị tập vừa mới thu dọn quầy hàng, ngọn đèn dầu trong phường vừa tắt, có một bóng đen hiện ra trên đầu phố.
“Đêm khuya sương dày không biết Trung lang tướng muốn đi nơi nào a?”
Bóng người đó vừa mới đi đến bên trong con phố nhỏ chợt nghe được phía sau có một thanh âm của nữ nhân vang lên. Người được gọi là Trung lang tướng cả kinh, dừng bước.
Ánh trăng chiếu không tới bên trong con phố nhỏ, Truy Nguyệt quân Trung lang tướng, cũng chính là thượng cấp của Chân Văn Quân, Tiêu Nan thấy không rõ bộ dáng của người tới, nhưng Tiêu Nan đi theo Lý Duyên Ý đã tròn hai năm, há có thể nghe không ra thanh âm của Bí thư thừa Vệ Đình Húc người mà Hoàng thượng ỷ lại nhất.
“Bí thư thừa?” Tay phải của Tiêu Nan nhìn như thoáng đung đưa theo động tác của thân mình, cầm lấy phần chuôi của bội kiếm ở bên hông, tựa như có vài phần kinh ngạc mà nâng cao âm lượng, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Vệ Đình Húc chắp một tay đứng đó, thanh âm không nghe ra cảm xúc: “Lời này hạ quan ngược lại là phải hỏi Trung lang tướng. Hạ quan phụng chỉ giám sát hoạt động giao dịch ở hai thị tập, chợ vừa mới tan lúc này chuẩn bị về nhà, như thế nào, nhìn Trung lang tướng tựa hồ muốn đi về hướng bắc? Hướng bắc chính là con đường tất yếu để đi đến Quốc cữu gia quý phủ, lẽ nào Trung lang tướng đây hơn nửa đêm còn muốn đi tìm Quốc cữu gia?”
Tiêu Nan ha ha cười: “Tiêu mỗ sao có thể cùng Quốc cữu gia có liên hệ gì được? Lúc này không phải đang vào mùa cá cẩm lý to béo hay sao, Tiêu mỗ đang muốn đi bắt hai con, nếu như chờ tới hừng đông chỉ sợ sớm bị người ta vớt sạch rồi, đành phải thừa dịp ban đêm xuất phát mới có thể bắt được vài con tươi ngon. Đúng rồi, ngày mai Tiêu mỗ nghỉ phép ở nhà, Bí thư thừa có muốn đến nếm thử một chút tay nghề của Tiêu mỗ không? Chúng ta sẵn dịp uống với nhau vài chén.” Nói xong nàng đem cần câu cùng giỏ trúc ở phía sau giơ ra.
“Nga? Trung lang tướng còn có sở trường bếp núc? Ngược lại khiến cho tại hạ tò mò. Cá cẩm lý này mặc dù thịt tươi nước ngọt, đáng tiếc vừa lên khỏi mặt nước sẽ chết ngay, thân thể sẽ bắt đầu hư thối, cần phải có trù nghệ vô cùng tốt mới có thể giữ được một hai phần hương vị tươi ngon của nó.” Vệ Đình Húc ngữ khí nhẹ nhàng, giống như cực kỳ có hứng thú đối với cá cẩm lý, nhưng khi nói đến chữ cuối cùng thì âm cuối lên cao, sau đó lại hạ xuống, “Nhưng mà mồi câu ở trong giỏ trúc của Trung lang tướng sợ là không phải thứ mà cá cẩm lý ưa thích đi? Thậm chí căn bản không phải là mồi câu.”
Tiêu Nan biến sắc, cả giận nói: “Chẳng hay Bí thư thừa cùng Tiêu mỗ có thù oán gì!”
Vệ Đình Húc nói: “Ngày trước không oán, gần đây không thù.”
Tiêu Nan lạnh lùng quát hỏi: “Vậy Bí thư thừa hơn nửa đêm đến trêu đùa Tiêu mỗ làm chi! Khó có thể nào đây lại là ý tứ của bệ hạ? Để cho Tiêu mỗ đi làm người chịu tội thay Chân Văn Quân hay sao?”
Vệ Đình Húc “Ồ?” một tiếng: “Trung lang tướng hà tất phải kích động như thế, tại hạ có nói một chữ nào có liên quan đến bệ hạ hay sao? Hay là túc hạ chột dạ?”
“Ngươi……”
“Thôi thôi, tại hạ không nói nhảm nữa.”
Nghe Vệ Đình Húc ném ra câu này, Tiêu Nan trong lòng thoáng nhẹ nhõm một chút, ai ngờ Vệ Đình Húc nói tiếp:
“Nghiêm túc mà nói, tại hạ đích thực là ở đây chờ Trung lang tướng đã lâu, cũng đích thực là tiếp nhận thánh ý của bệ hạ muốn bắt ngươi về quy án.”
“Buồn cười! Vệ Đình Húc, ngươi đây là muốn oan uổng ta sao!”
“Có oan uổng hay không đợi ngươi đi qua chiếu ngục một lần thì sẽ biết kết quả. Không biết Trung lang tướng là tự mình đi? Hay là muốn hạ quan đưa ngươi đi?”
Mặc dù Chân Văn Quân hiện giờ đang bị giam giữ chờ thẩm vấn, Vệ Đình Húc cũng không thể một mình xuất hiện, xung quanh nhất định đã bày ra thiên la địa võng. Tiêu Nan thân là thống lĩnh cấm vệ quân, không chỉ quen thuộc đối với Lý Duyên Ý, mà đối với cận thần ở bên người Lý Duyên Ý càng không có khả năng qua loa. Nàng biết Vệ Đình Húc là một người rất có tâm cơ, cho nên, ngay khi Vệ Đình Húc xuất hiện nàng đã biết rõ là không ổn.
Nếu như bị giải vào chiếu ngục, thứ đang chờ đợi nàng là cái gì Tiêu Nan hết sức rõ ràng. Trong hai năm này nàng cũng đã vì Lý Duyên Ý mà tiễn không ít người vào đó, tất cả đều chết ở trong đó. Chiếu ngục chính là địa ngục trần gian không hơn không kém, có thể sống sót trở ra ngoại trừ Vệ Luân vào thời Hoài Đế bị mưu hại tống giam, thì không còn một người nào khác.
Ác tâm trỗi dậy, rút đao đâm thẳng vào Vệ Đình Húc.
Chỉ cần bắt giữ Vệ Đình Húc thoát khỏi Nhữ Trữ, sau đó lại lập kế hoạch cũng không muộn!
Tiêu Nan ra tay cực nhanh, ánh kiếm vút qua chỉ trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt Vệ Đình Húc đang đứng trong bóng tối, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, lại nghe thấy âm thanh chói tai của binh khí tương giao xuyên suốt cả con phố nhỏ.
Người bên trong bóng tối không phải Vệ Đình Húc, mà là một cô nương trẻ tuổi võ công cao cường. Cô nương trẻ tuổi này thân thủ rất cao, ở bên trong bóng tối không biết vì sao lại giống như có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ. Tiêu Nan sau khi đấu với nàng mấy chiêu đã phải ăn đau vì nhìn không thấy sự vật, rất nhanh, cặp đoản kiếm trong tay cô nương trẻ tuổi ấy đã kề ngay trên cổ Tiêu Nan.
Tiêu Nan ngay lập tức bị bắt giữ, Vệ Đình Húc từ phía trong cánh cửa nhỏ bên cạnh đi ra, cô nương trẻ tuổi lục soát bên trong giỏ trúc mà Tiêu Nan mang theo trên người tìm ra được một gói giấy dầu nho nhỏ, kiểm tra một phen sau đó đến kề sát bên tai Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc mang theo ý cười trên mặt hướng tới A Hạc chắp tay tạ ơn: “Làm phiền A Hạc cô nương rồi.”
A Hạc đem hai phiến ngọc lưu ly cổ quái ở trước mắt gỡ xuống, nàng có thể ở trong bóng đêm nhìn thấy mọi vật lại thuận lợi bắt được Tiêu Nan chính là nhờ hai phiến ngọc lưu ly này. A Hạc cười nói: “Nữ lang cùng A Liêu của chúng ta tình như thủ túc, hà tất nói lời tạ ơn, quá khách khí rồi.”
Khi Vệ Đình Húc chuyển hướng nhìn sang Tiêu Nan ý cười trên mặt càng sâu hơn vài phần, cẩn thận tỉ mỉ mở gói giấy dầu ra: “Đây hẳn là kịch độc Nhất Chi Tung? Dùng thứ này làm mồi câu cá cẩm lý, Trung lang tướng ngược lại có thể ăn được sao? Tại hạ nhớ rõ Nhất Chi Tung này chính là độc dược mà tay sai Tạ gia Hàng Liệt thường xuyên sử dụng, đã từng dùng loại độc này hại chết mấy vị thân tín của bệ hạ, vì sao Trung lang tướng cũng am hiểu phương pháp này? Hay là Trung lang tướng cùng Tạ gia có mối liên hệ sâu xa gì đó?”
Tiêu Nan sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn như cũ nghiến răng nghiến lợi mắng chửi: “Phi! Cái gì mà lúc thả lỏng lúc buộc chặt, đều là thủ đoạn của Vệ Đình Húc ngươi muốn vu oan cho ta! Đừng cho rằng ngươi gán chút tội danh vô căn cứ cho Tiêu mỗ thì có thể giúp Chân Văn Quân thoát tội! Tiêu Nan ta làm người cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất!”
Vệ Đình Húc đến gần nàng, cúi người dán sát vào lỗ tai nàng nhẹ giọng nói: “Nếu không có chứng thực thân phận của ngươi là dư đảng Tạ gia, lại thông đồng với Quốc cữu gia nội ứng ngoại hợp, bệ hạ sao lại để cho ta tự mình đến áp giải ngươi vào chiếu ngục?”
Tiêu Nan tỏ vẻ khó tin “A?” một tiếng, đang muốn mở miệng, Vệ Đình Húc vừa vặn chặn miệng nàng:
“Sau khi sự việc hoàn thành ngươi liền muốn đi đến Quốc cữu quý phủ giết người diệt khẩu, hòng tẩy thoát chứng cứ chính mình bán đứng hành tung của bệ hạ? Nghĩ cũng thật hay. Yên tâm, ngươi cùng Quốc cữu gia một người cũng trốn không thoát.”
“Cái gì, ngươi vì sao……”
A Hạc nhanh chóng tiến lên bịt chặt miệng Tiêu Nan, làm cho nàng nghẹn nín nói không nên lời.
Vệ Đình Húc cũng không liếc mắt nhìn Tiêu Nan thêm một lần nào nữa, xoay người đi vào bên trong xe ngựa dừng ở đầu phố. A Hạc cùng các binh lính của Truy Nguyệt quân vẫn mai phục ở bên cạnh áp giải Tiêu Nan trực tiếp đến chiếu ngục.