– Đã xảy ra chuyện gì?
Không biết Trương Lãng bởi vì quá rét hay là do cỗ sát khí âm trầm tản mát ra từ trên người run rẩy, lắp bắp nói:
– Không… Không biết… Bảo ca đi vào nhà vệ sinh quá lâu… Không có… không có trở ra… Lão đại sai tiểu nhân đi xem… Vừa mới đến đây… Thân thể đã tê rần.
Sắc mặt Lý Ngạo trắng bệch, đẩy hắn ra, hai vai nhoáng lên một cái, lao thẳng vào trong nhà nhà xí.
Trong nhà xí xú khí xung thiên, Tần Thiên Bảo ngoẹo đầu vào góc tường ngáy o o, tựa hồ đang mơ một xuân mộng, trên mặt dớt dãi dỏ ra, kết thành những khối băng nho nhỏ.
Lý Ngạo lôi hắn ra khỏi nhà xí, dúi mặt hắn xuống mặt tuyết. Tần Thiên Bảo rùng mình một cái, rất nhanh lập tức tỉnh táo trở lại, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên mặt đất, thất thanh hô.
– Mê hương!
Chứng kiến sắc mặt vô cùng xấu của Lý Ngạo, khẳng định là đã xảy ra chuyện lớn rồi, sắc mặt Tần Thiên Bảo đại biến, trong hoảng sợ còn ẩn chứa sự xấu hổ. Đệ tử Bảo định Tần gia đều là tông sư chơi mê hương, giờ phút này lại để cho người khác dùng mê hương phổ
thông gây mê, lật thuyền trong mương, quá mất mặt rồi.
Sau khi đối phương gây mê hắn cũng không giết hắn hoặc là mang hắn đi, điều này chứng tỏ đối phương chỉ nhằm vào đại ca, nhìn sắc mặt Lý Ngạo hiển nhiên đại ca đã xảy ra chuyện, sao hắn không sợ đến mức hồn phi phách tán cho được.
Trong khuê phòng của Hà Hiểu Nguyệt, Đường Tiểu Đông thành thành thật thật đứng nguyên một chỗ.
Những lời của Lý Ngạo, hắn đều nghe thấy rõ ràng. Bất quá hắn không dám lên tiếng. Giây phút này phi thường vi diệu, hắn mà hô lên một tiếng, rất có khả năng sẽ ép cho Phượng cô cô đang lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan rơi vào tuyệt lộ mà động sát cơ. Nghe được thanh âm của Lý Ngạo dần dần khuất xa, vẻ mặt Lôi Vân Phượng có chút khẩn trương rốt cục cũng thả lỏng. Mặc dù chưa thấy được diện mục Lý Ngạo, nhưng sát khí âm trầm tản mát ra từ trên người hắn thẩm thấu vào trong phòng, quả thực khiến người ta cảm thấy rét run. Hơn nữa, mấy người bên cạnh hắn đồng
dạng trên người cũng tràn đầy sát khí.
Đây là một đám sát thủ vô cùng đáng sợ!
– Còn chờ cái gì nữa? Nhanh nghĩ biện pháp đi!
Lôi Vân Phượng Đường liếc Tiểu Đông một cái, thúc dục hắn. Đường Tiểu Đông không ngừng cười khổ, chuyện này quả thực vô cùng đau đầu, tựa hồ căn bản không có biện pháp giải quyết toàn vẹn nào.
Đột nhiên Lôi Vân Phượng biến sắc,ượng tràn ra sát cơ, khiến trái tim Đường Tiểu Đông đập ầm ầm. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, còn có tiếng thở dài của Hà Hiểu Nguyệt.
– Ai, tại sao có thể như vậy, là ta hại Đường công tử…
Sát cơ trong mắt Phượng cô cô càng ngày càng dày thêm, Đường Tiểu Đông cả kinh hồn phi phách tán. Nếu Hà Hiểu Nguyệt đẩy cửa, rất có khả năng Phượng cô cô sẽ động thủ giết người, tự sát. Tiểu mỹ nhân tu hoa bế nguyệt như thế cứ mơ mơ hồ hồ chết đi, thực là khiến người ta đau lòng…
Đầu óc phát sốt, Đường Tiểu Đông chợt làm ra cử động kinh người.
Hắn đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy bờ eo thon nhỏ của Phượng cô cô, kéo thẳng nàng vào trong ngực, bờ môi của hắn lập tức áp sát, phong bế cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người của nàng.
– A…
Đột nhiên bị tập kích, Lôi Vân Phượng cả kinh hoa dung thất sắc, dưới sự xấu hổ, tay phải của nàng giơ lên cao. Có lẽ do thiệt công (công phu miệng lưỡi) của Đường Tiểu Đông quá mức lợi hại, hoặc là do nguyên nhân nào khác, tay phải của Lôi Vân Phượng đình trệ
ở trên không trung, rất lâu vẫn không có hạ xuống.
– A… A…
Trong hương khuê ôn hòa ấm áp như mùa xuân, chỉ có tiếng tiếng thở dốc dày đặc, ngẫu nhiên lại vang lên một vài tiếng rên rỉ trầm thấp.
Cánh tay giơ lên cao của Lôi Vân Phượng rốt cục cũng đánh xuống, bất quá chỉ là nhẹ nhàng vỗ xuống vai Đường Tiểu Đông, sau đó uốn éo như rắn quấn lên trên cổ hắn.
Hà Hiểu Nguyệt vừa đẩy cửa vào chợt bị cảnh tượng quỷ dị, hương diễm trước mặt dọa cho sợ ngây người. Cái miệng nhỏ nhắn, mê người há hết cỡ, may mà nàng phản ứng nhanh, lấy bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng lại mới không phát ra tiếng kinh hô.
Tiếp xúc với ánh mắt quái dị của Đường Tiểu Đông, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu vì sợ của nàng bắt đầu biến thành hồng rực, nàng ngượng ngùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý, nhẹ nhấc chân lùi lại rời khỏi phòng, sau đó khép cửa lại.
Đường Tiểu Đông đánh ra thủ thế, ý bảo nàng ra ngoài không nên tiết lộ ra.
Trước đó nghe ngữ khí của Lý tổng quản, dường như Đường công tử đã xảy ra chuyện, thì ra là trốn ở nơi này vụng trộm với tình nhân, khiến mọi người sợ bóng sợ gió một hồi.
Nàng tựa lưng vào vách tường, bàn tay nhỏ bé đè lên trái tim đang không ngừng nhảy loạn, khuôn mặt đỏ tràn đầy ngượng ngùng. Không hiểu tại sao, trái tim nàng lại đập loạn như nai nhảy, tựa hồ muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hai chân cũng không hiểu lý do mềm nhũn ra, thậm chí thân thể khẽ run rẩy.
Tuy rằng mấy vị tỷ muội cũng đã từng nhắc qua chuyện khiến người ta đỏ cả mặt này, nhưng dù sao mới chỉ là nghe người khác nói mà thôi, hiện tại tận mắt chứng kiến đôi tình nhân ôm ấp, vuốt ve nhau. Sao nàng có thể không ngượng ngùng được?
Tựa hồ hai người vẫn còn đang triền miên, thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh rên rỉ dường như rất thống khổ, lại rất hưởng thụ, khiến nàng mắc cỡ liều mạng lấy tay bịt kín hai lỗ tai nhỏ bé lại.
Nàng muốn chạy trốn, nhưng hai chân mềm nhũn, không có lấy một tia khí lực, hai gò má nóng đến phát sốt, tim đập nhanh tựa hồ sắp nghẹt thở, hạ thân không hiểu sao lại xuất hiện một cỗ nhiệt triều.
Thiên hạ đồn đại Đường công tử có không ít hồng nhan tri kỷ, xem ra lời này không giả.
Phát minh băng vệ sinh cùng giấy vệ sinh mang đến tin mừng lớn nao đối với tất cả nữ tử trong thiên hạ, hiện tại toàn bộ nữ tử Đại Đường, ai lại không cảm kích, ai lại không kính trọng Đường công tử? Thậm chí còn sinh ra sùng bái, thậm chí là ái mộ?
m thanh quái dị khiến nàng mặt đỏ tới tận mang tai, tim đập thình thịch, thân thể nhũn ra thỉnh thoảng vẫn không ngừng truyền vào hai lỗ tai vốn đã bịt kín của nàng, càng khiến nàng khẩn trương, ngượng ngùng hơn chính là không hiểu sao trong lòng nàng lại không hiểu ra sao ra một tia hiếu kỳ cùng khát khao…
Ôi, cửa phòng của ta luôn khóa chặt, bọn họ đi vào bằng cách nào?
Vạn nhất bọn họ thực sự làm chuyện ấy trên giường của mình… Như vậy… Như vậy nên làm như thế nào bây giờ?
Dưới mông truyền đến cảm giác lạnh như băng khiến Hà Hiểu Nguyệt rùng mình một cái, lúc này nàng mới phát hiện ra không hiểu từ khi nào bản thân đã ngã quỵ xuống nền nhà lạnh như băng. Nàng vội vàng vịn vách tường giãy dụa đứng dậy. Hai gò má vẫn nóng như lửa, hô hấp vẫn dồn dập, tim vẫn đập thình thịch, dường như sắp nhảy khỏi lồng ngực, toàn thân mềm nhũn, cỗ nhiệt triều trong thân thể vẫn không ngừng khuấy động, khiến nàng cảm thấy vừa ngượng ngùng, khẩn trương, hiếu kỳ lại pha một chút khát vọng..
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vẫn đang không ngừng truyền đến. Nàng muốn bỏ chạy, nhưng dường như đôi bàn chân nhỏ bé của nàng đã bị dính chặt xuống dưới sàn nhà.
Trong phòng một mảnh xuân quang, Lôi Vân Phượng vốn đã hoàn toàn mê đắm lại chợt bừng tỉnh vì cảm giác lạnh buốt đột nhiên lan tỏa khắp người n Không biết từ lúc nào, bản thân nàng đã nằm xuống giường, xiêm y trên người cũng đã bị cởi hết, khỏa
thân hoàn toàn. Trong thân thể lại không hiểu ra sao xuất hiện một cỗ nhiệt triều như một cơn sóng dữ trùng kích khắp thân thể nàng, đánh thẳng vào linh hồn nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy, tê dại, căng cứng, cong lên, khát vọng đạt được giải thoát.
– Ah… Không…
Có lẽ bởi vì cặp ma thủ tràn ngập thần kỳ kia? Hoặc là do chiếc lưỡi mềm mại hữu lực, thân thể nàng rã rời vô lực, trong giây lát tấm thân vệ nữ cong lên, run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng thét đầy thống khổ.
Dưới cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, tâm thần nàng trầm mê trong một loại cảm giác kỳ dị mà bản thân chưa bảo giờ cảm thụ qua. Đau đớn khiến nàng dãy dụa, thét lên chói tai, thở dốc, rên rỉ, cho đến khi bản thân hoàn toàn bị nhấn chìm trong địa ngục.
Hoặc có thể là rơi vào thiên đường, lạc vào tiên cảnh mỹ lệ hư ảo.
Trong phòng đủ loại tiếng động dần dần cũng lắng đọng. Tựa hồ, Hà Hiểu Nguyệt cũng đã tỉnh táo lại, phát hiện ra chẳng biết từ lúc này, bàn tay của mình đã thò vào trong áo.
Mắc cỡ khiến nàng ưm lên một tiếng, vội rút tay ra, hai gò má nóng như lửa đốt.
Tại sao có thể như vậy?
Bất quá… Quả thực nàng cảm thấy bộ ngực rất khó chịu, pha lẫn một chút cảm giác quái dị, khi ngón tay chạm vào, cảm giác quái dị này lại càng thêm mãnh liệt.
Còn có cỗ nhiệt triều giữa hai chân, khiến nàng giống như là bị điện giật, kích thích truyền thẳng vào linh hồn nàng, làm cho nàng gần như muốn điên lên. Thật vất vả mới đứng dậy được, chỉ là hai đùi mềm nhũn, không có một tia khí lực, nàng phải vịn vào vách tường mới có thể đứng vững.