quái dị thì mình chẳng có chút áp lực nào cả. Cô cảm thấy anh có thể tìm được vợ là đã khó khăn lắm rồi…
Nhưng bây giờ…
“Nếu em mà mất rồi… thì anh vẫn có thể tìm được vợ đúng không?”
Hứa Minh Tâm có chút không vui. Cố Gia Huy lại có chút khó hiểu.
Đây là lối suy nghĩ của con gái sao?
Rõ ràng là anh đang tức giận, sao lại phải dỗ dành ngược lại rồi.
Hứa Minh Tâm…
Đúng là có thể đòi mạng của anh mà!
“Tìm không thấy. Trong thế giới này chỉ có một Hứa Minh Tâm mà thôi. Nếu mà mất rồi thì anh cũng không thể tìm được người vợ tốt như em nữa.”
Cố Gia Huy nhẹ nhàng gõ lên đầu Hứa Minh Tâm, ngăn cản cô nghĩ lung tung.
“Em nói muốn giữ khoảng cách với anh nên anh không thể ôm em trước mặt bao người. Nhưng anh sẽ nắm tay em rồi đi trước em.”
“Vậy thì anh không thể đi nhanh.” Hứa Minh Tâm vội vàng nói.
“Được, anh không đi nhanh, để em có thể đuổi kịp anh.”
Cố Gia Huy nói một cách dịu dàng, anh luôn rất có kiên nhẫn khi đối mặt với cô nhóc này.
Có lẽ là hai mươi tám năm trước đây đều là vì đợi cô xuất hiện, từ từ bao dung cô.
Rất nhanh hai người đã đi tới văn phòng của thầy phụ trách. Bố của Tô Lê Duyệt lại được mời tới, hơn nữa lần này lại là hiệu trưởng tự mình mời.
Bố của Tô Lê Duyệt có chút tức giận, ông ta không đối phó được với Lệ Nghiêm chẳng lẽ còn không làm gì được nhà họ Hứa nhỏ bé đó sao?
Cho dù Hứa Văn Mạnh tới thì ông ta cũng không hề sợ hãi.
