Hoàng Cẩm đem ngọc bội thu vào trong tay áo, thầm nghĩ Ninh Vân Tấn thật là hiểu chuyện, cho dù đầu óc hồ đồ, địa vị cũng cao, làm việc đều so người khác ổn thỏa hơn. Hắn nói nhỏ, “Hình như là vì chuyện tháng sau Thánh giá đi Nhiệt Hà nghỉ hè đó! Thời điểm Hoàng thượng chọn người không biết nghĩ như thế nào nhớ Định Viễn bá…”
Nhắc tới Nhiệt Hà, Ninh Vân Tấn chỉ có thể nghĩ đến một việc, đã kéo dài hai năm, việc này vô luận như thế nào năm nay cũng phải làm thỏa đáng. Trong lòng có chuẩn bị, hắn đi theo Hoàng Cẩm một đường vào cung Càn Thanh.
Khi tiến cung đúng là buổi chiều, bên ngoài không ít người chờ tiếp kiến, Ninh Vân Tấn ‘Bệnh’ ở trong kinh gần như đã nổi tiếng, có tiếc hận, có vui sướng khi người gặp họa, bất quá Ninh Vân Tấn vẫn luôn trốn tránh, hiếm khi đụng hắn một lần, hiện giờ nhìn tựa phong thái như trước, chỉ là trên mặt mang vài phần phù hợp tuổi tính trẻ con mà thôi, khiến người tiến tới không biết nên lôi kéo hắn làm quen thế nào.
Lần này Ninh Vân Tấn không được hưởng thụ đãi ngộ yết kiến trước tiên của dĩ vãng, ước chừng xếp hàng đợi gần canh giờ, mới tiến vào cung Càn Thanh nhìn thấy Văn Chân đã lâu không gặp.
Lần thứ hai gặp mặt có loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, Ninh Vân Tấn phát hiện hắn so với quá khứ gầy một ít, ánh mắt lại càng thêm lợi hại, vô tình, cùng Văn Chân đời trước càng thêm tương tự, lúc này hắn mới thân thiết cảm nhận được, mình đời này sống lại cho tới nay, Văn Chân quả thật rất ít khi thời điểm ở bên mình lộ ra một mặt này, hiện giờ xem ra, hắn đã triệt để từ trong đoạn tình cảm sai lầm kia đi ra.
Hai người đối diện, lấy tầm mắt thỉnh an của Ninh Vân Tấn rời ra tuyên cáo chấm dứt.
Chờ đến xong lễ gặp mặt, biểu tình Văn Chân đã giống như khắc ra, không có chút nào dao động, lãnh đạm mà nói, “Trẫm lần này triệu ngươi tới, là vì chuyện tháng sau khởi hành đi Nhiệt Hà. Có lẽ ngươi không nhớ rõ, nhưng lúc trước trẫm đáp ứng ngươi, tro cốt lão sư sẽ giao cho ngươi tự tay mai táng.”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Năm trước ngươi xuôi nam chậm trễ, nhưng kéo dài nữa cũng không ổn. Trẫm tìm ngươi đến chính là muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý tùy giá.”
Ninh Vân Tấn hai tay ôm quyền nói, “Hoàng thượng có tâm, thần tự nhiên nguyện ý.”
Văn Chân nhìn hắn, một đôi con ngươi đen thâm thúy nói không nên lời. Ninh Vân Tấn biết với khôn khéo của người này, Trương lão một lần ở trong nhà mình hẳn là đã nhìn ra mình là giả vờ, có lẽ đã đối với mình lạnh lùng vô tình thất vọng vô cùng.
Ninh Vân Tấn nguyên bản tưởng rằng hắn sẽ nói vài câu chất vấn hoặc là trào phúng, nhưng Văn Chân lại đột nhiên khoát tay áo, “Trẫm biết, ngươi trước lui xuống trước đi! Trước khi xuất phát trẫm sẽ sai người thông tri ngươi.”
Gật đầu, quỳ an, Ninh Vân Tấn xoay người, bằng tư thế tiêu chuẩn cũng không quay đầu lại hướng đại môn đi ra.
Lý Đức Minh nhìn một đôi người nguyên bản cầm tiêu hợp minh lại ăn ý cực kỳ, lại trở nên bộ dáng lạnh lùng còn hơn người xa lạ, thật sự là lo lắng nói không nên lời. Thấy Hoàng thượng đột nhiên tâm tình cô đơn, không nghĩ lại gặp người bên ngoài, vùi đầu bắt đầu phê duyệt tấu chương, hắn dậm chân vội vàng ra cung Càn Thanh.
Vội vàng tránh đi một hai tên quan một chuyến tay không, Lý Đức Minh một đường chạy chậm cuối cùng thấy Ninh Vân Tấn phía trước, vội vàng hô, “Tiểu Ninh đại nhân, Định Viễn bá của ta, chờ ta một chút!”
Ninh Vân Tấn đã sớm nghe ra tiếng bước chân phía sau, nhưng mà không nghĩ tới người đến cư nhiên là Lý Đức Minh, “Lý tổng quản vội vã như vậy, chính là có chuyện gì?”
Lý Đức Minh một tay kéo Ninh Vân Tấn đến bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tiểu Ninh đại nhân, ta cầu ngài một chuyện.”
“Lý tổng quản quá xem trọng ta, ta bây giờ còn có thể làm chuyện gì chứ?” Ninh Vân Tấn thần tình kinh ngạc mà nói.
“Ta biết ngươi cái gì cũng quên, nhưng việc này chỉ có ngươi có thể làm, Hoàng thượng có lẽ chỉ chịu nghe ngươi.” Lý Đức Minh gấp đến độ chà tay, cũng không quản cố kỵ gì, nói thẳng, “Ta cầu ngươi đi khuyên nhủ Hoàng thượng, hắn tiếp tục như vậy rất thương thân tổn tinh thần! Thái y cũng nói qua, tiếp tục nữa chỉ sợ sẽ lưu lại căn bệnh.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe, nhịn không được nhíu mày, bắt ngược lại tay Lý Đức Minh hỏi, “Lý tổng quản ngươi nói chậm một chút, không đầu không đuôi như vậy, ta cũng không rõ nguyên do!”
Lý Đức Minh không chút ý tới khác thường của hắn, than thở nói, “Từ lúc từ Bảo Định trở về sau đó, Hoàng thượng đã đem toàn bộ tâm tư dồn vào xử lý công vụ. Nguyên bản thời điểm có Trương thần y còn đỡ, cuối cùng vẫn là nghe lời dặn của thầy thuốc, phối hợp uống thuốc. Chờ sau khi Thần y xuất cung, Hoàng thượng liền một ngày thậm tệ hơn. Hắn hiện tại rõ ràng không thể so với trước kia, lại mỗi ngày xem chiết tử đến nửa đêm, chưa đến canh ba lại rời giường, giống như muốn đem một ngày tách thành hai để dùng. Nhưng hắn tiếp tục mỗi ngày như thế, cho dù người bằng sắt cũng chịu không nổi a!”
Hắn bất đắc dĩ mà nói, “Hiện giờ khí trời lại bắt đầu từng ngày nóng lên, Hoàng thượng còn có chút mùa hè sút cân, từ mấy ngày trước khẩu vị bắt đầu không ổn, mỗi lần dùng bữa chính là tùy tiện dính đũa, uống vài hớp cháo mà thôi. Ta xem như cầu ngươi, đi khuyên nhủ Hoàng thượng bảo trọng thân thể hơn.”
Ninh Vân Tấn trong lòng nghe được vô cùng không có tư vị, nam nhân tình trường thất ý đem tâm tư dùng trên công việc nghe qua là chuyện rất thông thường, nếu Văn Chân vẫn là cao thủ công lực thâm hậu trước kia, hắn nghe lời nói lần này của Lý Đức Minh còn có thể vui sướng khi người gặp họa một chút, hiện tại lại không biết vì sao trong lòng cư nhiên vừa tức vừa bực —— người này rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, thế nào mà ngay cả tự chiếu cố bản thân cũng không biết!
Hắn gãi đầu, cười khổ nhìn Lý Đức Minh, “Thân thể Hoàng thượng tất nhiên trọng yếu! Lý tổng quản nhờ giúp đỡ không dám từ chối. Nhưng mà ta chỉ là một ngoại thần, phải làm sao khuyên nhủ Hoàng thượng đây?”
Lý Đức Minh nghe hắn đáp ứng, vội không ngừng mà nói, “Việc để ta lo, lập tức truyền lệnh. Nếu không liền ủy khuất Tiểu Ninh đại nhân một chút, tự mình làm cho Hoàng thượng chút đồ ăn đi!”
Dù nói thế nào nữa Ninh Vân Tấn vẫn hy vọng Văn Chân có thể sống tốt, không do dự liền gật đầu đồng ý.
Thân là Tổng quản đại nội, Lý Đức Minh ở trong cung thể diện một thời vô lượng, hắn an bài quả nhiên rất nhanh. Hắn đầu tiên là để Ninh Vân Tấn chờ ở thiên điện, chưa quá một khắc đã bưng đến một chén cháo gà nấm hương.
Vừa thấy Ninh Vân Tấn hắn liền nhịn không được oán giận nói, “Hoàng thượng còn nói không có khẩu vị, chút đồ ăn không nhiều lắm, món chính càng là chỉ điểm bát cháo, ngươi nói hắn làm sao ăn no! Tiểu Ninh đại nhân nên tận tâm chút, khuyên nhủ hắn nhiều vào.”
Ninh Vân Tấn gật đầu, tiếp nhận bát cháo kia lập tức đi vào cung Càn Thanh. Chỗ này hắn quen thuộc cực kỳ, vừa vào cửa đã nhìn thấy trên bàn chỉ đặt một ít món ăn thanh đạm, Văn Chân ngồi ở trước bàn ngay cả đầu cũng không nâng một chút, nhìn chiết tử trong tay thất thần.
Ninh Vân Tấn đem bát cháo trong tay nên thật mạnh trên bàn, âm thanh thanh thúy đánh gãy suy nghĩ Văn Chân, hắn vừa muốn tức giận, vừa nhấc đầu lại thấy được người ngoài ý liệu.
“Ta nhớ rõ cũng đã dạy ngươi, lúc ăn cơm mắt nhìn đồ vật đều không tốt cho dạ dày.”
“Ngươi không phải đều không nhớ sao?” Khóe miện Văn Chân xả ra một tia cười lạnh, bất quá cũng đem chiết tử khép lại đặt ở trên bàn. Hắn cũng không thèm nhìn tới Ninh Vân Tấn, cầm lấy đũa liền chuẩn bị ăn.
“Còn chưa gọi người thử thức ăn đâu!” Ninh Vân Tấn nghe ra Lý Đức Minh bên ngoài đang lo lắng đi qua đi lại, cũng ngăn đón người hầu hạ khác.
“Hừ. Trẫm còn chưa tới lượt ngươi quan tâm.” Văn Chân miệng nói xong, buông đũa, đem bát cháo kia chuyển đến trước mặt, cầm muỗng khuấy khuấy.
Ninh Vân Tấn nhanh tay lẹ mắt mà đem muỗng đoạt lấy, múc một muỗng bỏ vào miệng ăn một ngụm, nhai vài miếng, lúc này mới nói, “Ừm, mùi vị không tệ, không có độc.”
“Ai dám thử thức ăn như ngươi đã sớm kéo ra ngoài.” Văn Chân nhịn không được ác ngôn nói, “Lý Đức Minh lão hóa này, lá gan thật đúng là càng lúc càng lớn!”
“Lý tổng quản lo lắng cho ngươi thôi! Còn nói để ta khuyên Hoàng thượng, vì giang sơn xã tắc cần phải bảo trọng thân thể.” Ninh Vân Tấn múc một muỗng đưa tới bên miệng Văn Chân, “Há miệng.”
Văn Chân tức giận đến trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, dư quang tầm mắt lại đảo đến ban chỉ trên ngón cái Ninh Vân Tấn. Hắn vươn tay, có chút hoài niệm mà nói, “Trẫm còn nhớ rõ đây là lễ gặp mặt ngươi đòi, không nghĩ tới ngươi sẽ còn giữ.”
Nếu Văn Chân cậy mạnh, Ninh Vân Tấn trong lòng còn dễ chịu chút, nhưng nhìn Văn Chân hiện tại, lại nhịn không được bất đắc dĩ. Hắn kéo ghế một phen, ngồi vào bên cạnh Văn Chân, “Dùng xong thiện, chúng ta nói chuyện đi!”