Hướng Vũ Nhân hối thúc:
– Bắt lấy y, nhanh bắt lấy y!
Gã ta biết, chỉ cần giải quyết được Thương Triều Tông, dù trận này gã ta có chiến bại thì cũng coi như thắng lợi.
– Đi!
Nghiêm Đoạt hét lên một tiếng, mười mấy tên tu sĩ hộ tống hắn ta cùng đằng không bay đến.
Bên này vừa có động tĩnh, Bạch Diêu chú ý nghiêm mật đối diện trong nháy mắt từ trên lưng ngựa bay lên, ngoại trừ một tu sĩ Kim Đan hộ vệ Phượng Nhược Nam, những đệ tử Thiên Ngọc môn khác toàn bộ xuất kích. Không phải Bạch Diêu tuyệt tình mà từ một mức độ nào đó mà nói, tầm quan trọng của Phượng Nhược Nam không bằng Thương Triều Tông.
Hai tu sĩ Kim Đan được Thiên Ngọc môn phái ra chống đỡ trận cận chiến lúc trước lóe ra trước nhất, từ trên trời giáng xuống, hét lên với Thương Triều Tông:
– Rút lui!
Hai người song song đáp lên lưng ngựa của Thương Triều Tông đưa tay điểm một cái, mỗi người kẹp một cánh tay của Thương Triều Tông, đưa Thương Triều Tông lập tức rời khỏi lưng ngựa, phiêu nhiên kéo Thương Triều Tông ra khỏi chiến trường.
– Quận chúa, đi theo vương gia!
Lam Như Đình quét mắt bốn phía kêu lên.
Thương Thục Thanh lập tức xoay chuyển tọa kỵ, vác chiến kỳ, đuổi theo Thương Triều Tông đang bay đi.
Trên chiến trường âm thanh ồn ào, người ở khoảng cách xa một chút không nghe rõ người khác nói gì, cả đám thân vệ chỉ biết đi theo chiến kỳ. Thương Thục Thanh vác chiến kỳ chạy đi đâu, đám hân vệ thiết kỵ liền đi theo hướng đó.