“Nhớ đấy, hai mối ân huệ, đừng có quên”, khi Diệp Thành đang cân nhắc thì Thái Ất Chân Nhân đã lại lên tiếng, hơn nữa vừa nói còn vừa lấy một quyển sổ nhỏ ra ghi lại.
“Chuyện này mà ông cũng ghi, có còn biết xấu hổ không hả?”, Diệp Thành mắng to.
“Đây là ân huệ, ân huệ thì phải ghi rõ ràng”.
“Nếu ông đã nói vậy thì chúng ta cùng tính lại đi”, Diệp Thành không nghe nổi nữa: “Năm xưa Sở Hoàng trấn áp Sát Thủ Thần Triều để lại một đống hỗn độn, là thuỷ tổ Viêm Hoàng của chúng ta giúp các ông thu dọn, ân huệ này tính cho ai?”
“Đã hơn mười nghìn năm rồi, ngươi còn lật lại nợ cũ!”, Thái Ất Chân Nhân bĩu môi.
“Là ông lấy sổ ra đi qua đi lại trước mặt lão tử nên ta mới phải tính chứ!”, Diệp Thành tỏ vẻ không tán thành, sau đó hắn giơ một ngón tay lên: “Đây được tính là một ân huệ”.
“Nếu các ngươi đã nói như vậy thì Hoàng tộc Đại Sở và Viêm Hoàng đều nợ chúng ta một ân huệ!”, Man Sơn hất đầu.
“Ông có chuyện gì!”, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cùng liếc mắt quan sát Man Sơn từ trên xuống dưới một lượt.
“Nếu đã lật lại nợ cũ thì chúng ta cũng phải lật lại”, Man Sơn lại ngồi xuống, nói liến thoắng: “Khi Thái Vương của chúng ta còn đang trị vì, Sát Thủ Thần Triều mà Sở Hoàng trấn áp và Ma Vực mà Viêm Hoàng trấn áp cũng gây ra không ít chuyện, đều là Thái Vương của chúng ta thu dọn tàn cuộc giúp các ngươi, đây cũng là ân huệ, ta phải ghi lại, mỗi nhà một ân huệ, đến lúc nào đó sẽ đòi lại sau”.
Nói xong tên này thật sự lấy một cuốn sổ nhỏ ra viết vào đó tỉ mỉ, cẩn thận.
Thấy vậy, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, Diệp Thành sờ cằm, hai người vẫn quan sát tên khổng lồ này từ đầu đến chân, nhìn lão có vẻ hiền lành thật thà, thực ra bên trong cũng rất bỉ ổi.
“Nếu Thần Hoàng còn trị vì không biết phải đòi bao nhiêu ân huệ nữa!”, nhìn ba người đều lấy sổ ra, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cùng thở dài.
Đúng vậy! Nếu tính như Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Man Sơn thì khi Thần Hoàng trị vì, các thế lực tà ác mà tám Hoàng đế thời trước của Đại Sở trấn áp đều từng gây chuyện, chẳng phải cuối cùng tất cả đều do Thần Hoàng giải quyết hay sao?
Nếu tính như vậy thì hậu duệ của tám vị Hoàng đế đời trước của Đại Sở đều nợ Thần Hoàng một ân huệ, nếu tính như vậy thì có tính tám đời cũng không hết!
Không biết nếu chín vị Hoàng đế của Đại Sở còn sống, nhìn thấy ba tên này lấy sổ sách ra ngồi tính ân huệ, liệu có giáng cho mỗi tên một bạt tai không!