Bạch Trình nói đến lúc này, ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Tôi hiểu.” Trương Thác gật đầu nói. Triệu Nhị chính là đối tượng xem mắt lần này của Bạch Trình.
Nghe Bạch Trình nói, người phụ nữ tóc vàng kia lại đánh giá lại một lần nữa. Sau đó cô ta dùng một loại giọng điệu khinh thường nói: “Nghe nói trước kia các người đều là người lăn lộn bên ngoài sao?”
“Ồ” Đối với cách nói về lúc trước của Bạch Trình, Trương Thác vẫn cảm thấy có chút không nói nên lời mà miễn cưỡng nói: “Xem như là hỗn loạn đi. “
“Làm cái gì, là loại đánh đánh giết giết giống Trần Hạo Nam sao?” Hai tay của người phụ nữ vòng qua ôm lấy ngực, vắt một chân lên.
“Cứ cho là vậy đi” Trương Thác gật đầu, kéo Lâm Ngữ Lam đi tới chỗ trống rồi ngồi xuống.
Bên cạnh người phụ nữ tóc vàng là một người phụ nữ chân dài. Cô ta cũng nói với giọng điệu khinh thường: “A, thời đại nào rồi mà còn như vậy. Thật là ấu trĩ”
“Đó đều là chuyện của trước kia, lúc đó còn không hiểu chuyện” Bạch Trình lên tiếng: “Hiện tại chúng tôi cũng không làm mấy việc đó nữa rồi”
“Chỉ sợ lúc đó, chỉ là một đám thổ phí thích chém giết, chứ cũng không phải là theo nhóm hội gì. Có khi lúc này cũng như vậy” Một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen mở miệng.
Sau khi cô ta nói xong, cô ta còn cố ý liếc nhìn sang người có mái tóc đỏ đang ngồi bên cạnh Bạch Trình.
Người phụ nữ có mái tóc đỏ giống như không có việc gì.
Cô ta chỉ nhìn thức ăn trên bàn mà vùi đầu và mà ăn.
Trương Thác cười cười, không nói gì. Lâm Ngữ Lam ngồi bên tay trái anh, còn bên tay phải của anh là Vị Lai.
Trương Thác kéo ống tay áo Vị Lai, nhỏ giọng mở miệng: “Triệu Nhị này có thân phận thế nào gì? “
“Ông già ngốc nghếch nhà anh ta tìm cho” Vị Lai nhỏ giọng nói: “Ngay cả kiểu tóc ngu ngốc hôm nay cùng đều do ông già nhà anh ta sắp xếp”
“ồ” Trương Thác lộ ra vẻ như vừa mới bừng tỉnh ra đại ngộ. Chỉ sợ cũng chỉ có Bạch Giang Nam tự mình hạ lệnh, Bạch Trình mới có thể cẩn thận đối đãi với một người phụ nữ như vậy. Nếu Bạch Giang Nam mất hứng, cuộc sống tốt đẹp này của Bạch Trình cũng sẽ kết thúc.
Trương Thác cầm một đôi đũa lên, gắp đồ ăn cho Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, nếm thử món ăn này đi, hương vị rất không tồi. “