“Ôi chao, còn dẫn thêm một cô em nóng bỏng à?”
“Anh em, đêm nay thật là may mắn.”
Một câu nói của Phi Kê liên đốt cháy ngọn lửa trong lòng đám người Dạ Cầm, bọn họ lập tức trở nên kích động.
Đúng lúc này, có một giọng nói lạnh như băng được truyền tới.
“Phi Kê, đã lâu không gặp nhỉ?”
Cái gì?
Là ai?
Tại sao giọng nói lại quen thuộc như thế?
Phi Kê sững người nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ta phát hiện không chỉ giọng nói quen thuộc mà ngay cả vóc dáng của đối phương cũng rất quen thuộc, đợi đến lúc Giang Nghĩa xoay mặt nhìn về phía mình, máu trong người Phi Kê đều đọng lại, lạnh từ đầu đến chân.
Âm một tiếng ngã phịch xuống đất, đám đàn em của anh ta vội vàng cút sang một bên.
Là anh ta?
Là tên ác ma đến từ địa ngục.
Vẫn còn nhớ lần trước Phi Kê dẫn theo một nhóm người đến khách sạn tìm anh gây phiền phức, kết quả là mấy chục người bị một mình Giang Nghĩa đánh cho tàn phế.
Còn Phi Kê thì bị Giang Nghĩa dạy dỗ một phen cho ra trò, bọn họ phải vận chuyển ba mươi tỷ tiên mặt từ khách sạn đến ngân hàng.
Chính vì vậy mà Phi Kê còn trở thành trò cười cho cả thủ đô.
Gần đây, Phi Kê lại tuyển người một lần nữa, vất vả lắm mới có thể chắp vá trò cười trước kia, Dạ Cầm cũng có thể khôi phục lại chút khí thế, bọn họ không ngờ rằng mình lại đột ngột gặp phải Tu La địa ngục.