– Thập tam trưởng lão, vì sao chúng ta lại tìm hắn? Thanh Nhã chú ý theo dõi, biết đây là thời cơ nói chuyện tốt nhất, liền lên tiếng.
Những đệ tử Băng Tâm Cốc khác cũng tràn đầy mê mang, nhìn vào Du Tuyết Tình.
Đoàn người các nàng, bôn ba chiến đấu bên ngoài hơn một năm, mỗi người đều đang tìm Dương Khai, rất nhiều sư tỷ muội chết ngay trước mặt, các nàng tự nhiên cũng tò mò, rốt cuộc là vì sao.
Du Tuyết Tình nhíu mày, vẻ mặt khó xử, nói: – Ta cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, chỉ là người Hỏa Diệu Tông đang tìm, cho nên Băng Tâm Cốc chúng ta không thể cho bọn họ toại nguyện. Có lẽ… chính hắn biết gì đó.
Nói đến đây, Du Tuyết Tình liếc Dương Khai.
Dương Khai lạnh nhạt như đang nghĩ vu vơ, không có ý đáp lại.
– Các ngươi không cần để ý chuyện này, tông chủ cùng Trưởng lão hội làm vậy, nhất định là có nguyên nhân.
– Rõ. Mọi người đáp.
Một đường bình yên, đội ngũ theo Du Tuyết Tình dẫn đầu, bay đi chừng nửa tháng.
Sau nửa tháng, mọi người mới tới một thành trì gần biển.
Nơi này đã là thế lực Băng Tâm Cốc, Du Tuyết Tình dẫn Dương Khai đi thẳng vào pháp trận không gian trong thành, dùng nó truyền tống đến Băng Tuyệt Đảo.
Ở ngoài đảo, Dương Khai vừa hiện thân, thần sắc chợt đổi, toát ra thần sắc kích động không thể nén được, quay đầu nhìn về một hướng, ánh mắt như vượt qua không gian ngăn cách, nhìn tới xa xa.
Cùng lúc, trong một băng thất trong đảo, Tô Nhan đang đang tĩnh tọa tu luyện bỗng nhiên mở mắt, người khẽ run lên.
Lúc này, nàng có cảm ứng.
Cảm ứng được khí tức của Dương Khai!
Hai người từng tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công, chỉ cần khoảng cách không quá xa, đều có thể cảm ứng được đối phương.
Ngoài đạo cùng trong đảo dù cách nhau mấy trăm dặm, nhưng không thể xóa đi liên lạc tâm linh giữa Dương Khai và Tô Nhan!
Nàng ở chỗ này!
Hắn đã đến!
Hai người đồng thời cảm nhận được tồn tại của đối phương.
Dương Khai đứng đó, ánh mắt ôn nhu như nước, có thể hòa tan cả đá.
Tô Nhan vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài!
Nhưng vừa ra khỏi băng thất, liền bị hai cô gái ngăn cản.
– Tô sư muội, ngươi muốn đi đâu?
Trong hai cô gái phụ trách trông coi Tô Nhan, nữ nhân họ Chu mặt như sương lạnh nhìn nàng, chặn ở trước mặt.
– Trương sư tỷ, muội muốn ra ngoài một chuyến! Tô Nhan khẩn cầu nàng.
– Không được! Nữ nhân họ Chu kiên quyết lắc đầu. – Đại trưởng lão căn dặn, trong thời gian này ngươi phải ở đây, không được đi một bước, ngươi đừng làm khó sư tỷ.
– Đúng vậy, Tô sư muội, hai người chúng ta ở đây canh gác vốn đã đủ nhàm chán ủy khuát rồi, ngươi dù là môn hạ đại trưởng lão, nhưng cũng không thể không thèm nhìn tới sư tỷ chứ? Mời ngươi trở về đi. Người còn lại cũng mắt lạnh nhìn Tô Nhan.
Trông coi Tô Nhan vốn là chuyện rất nhàm chán, chẳng những không thể đi lại, còn không được tập trung tu luyện, điều này làm các nàng chịu khổ.
Vốn vì chuyện này hai nàng đều ôm oán với Tô Nhan, hơn nữa vốn đã không quá thích Tô Nhan được sủng ái, nói chuyện tự nhiên không khách khí.
– Hai vị sư tỷ, sư muội không muốn làm khó các người, chỉ là ta muốn ra ngoài một chuyến, ta bảo đảm chỉ nửa ngày nhất định trở về! Tô Nhan cắn môi đỏ, bất đắc dĩ nhìn hai người.
– Sư muội thật không coi sư tỷ ra gì mà! Nữ nhân họ Chu cười lạnh. – Ngươi có nghĩ tới, nếu bị đại trưởng lão biết được chuyện ngươi ra ngoài, chúng ta sẽ bị phạt thế nào? Ta không biết ngươi ra ngoài làm gì, nhưng ta sẽ không gánh trách nhiệm vì hành động nhàm chán của ngươi.
– Sư muội là đệ tử được đại trưởng lão coi trọng nhất, có lẽ đại trưởng lão sẽ không trách phạt ngươi quá nặng, nhưng chúng ta thì sao? Ngươi còn không biết đại trưởng lão nghiêm khắc, sư muội ngươi xinh đẹp, nhưng không ngờ lòng như rắn rết, ngươi muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết hay sao?
Tô Nhan há miệng không lời chống đỡ.
Dù hai người nói có chút quá đáng cực đoan, nhưng không thể phủ nhận, nếu mình thật đi ra ngoài, khẳng định bọn họ sẽ bị liên lụy.
Sắc mặt của nàng ảm đạm, nhẹ giọng nói: – Là sư muội không cân nhắc kỹ càng.
Nam nhân của mình rõ ràng đã đến Băng Tuyệt Đảo, gần trong gang tấc, nàng lại không thể đi gặp mặt, Tô Nhan lòng như dao cắt.
– Biết thì tốt, còn không mau trở về! Nữ nhân họ Chu hừ lạnh.
Tô Nhan bất đắc dĩ gật đầu, quay người trở vào.
Thấy nàng đóng cửa băng thất, tiếp tục bế quan, hai nữ nhân mới cười lạnh.
Nữ nhân họ Chu nói:
– Cuối cùng cũng nhả ra một hơi, thật cho rằng mình là môn hạ đại trưởng lão liền có thể không coi ai ra gì?
Cô gái kia cười hì hì, vui vẻ nói: – Ai bảo cô ta mắt cao hơn đỉnh, nếu lúc trước làm tốt quan hệ với chúng ta, lần này đã không quá làm khó nàng.
– Chúng ta làm sư tỷ, phải nên dạy dỗ cô ta làm người thế nào.
– Vậy chuyện này có cần bẩm báo đại trưởng lão hay không?
Nữ nhân họ Chu trầm ngâm, lắc đầu nói:
– Không cần, nếu cô ta không ra ngoài, dù bẩm báo cũng sẽ không bị phạt, không bằng đợi cô ta phạm sai rồi bẩm báo cũng không muộn, đến lúc đó đại trưởng lão cũng sẽ không dung tha.
– Sư tỷ nói phải. Nữ nhân kia ánh mắt sáng lên.
………….
– Tiểu huynh đệ! Du Tuyết Tình kêu làm Dương Khai bừng tỉnh, thu hồi ánh mắt, nhìn sang nàng.
Vị thập tam trưởng lão Băng Tâm Cốc biểu tình cổ quái, ho khan nói: – Nơi đó là bên trong Băng Tuyệt Đảo, ngươi là nam nhân tuyệt đối không thể đặt chân vào đó. Bây giờ chúng ta ở ngoài đảo, nếu không phải tình huống đặc thù, cũng sẽ không cho phép ngươi vào.
– Có thể vào Băng Tuyệt Đảo, đã là vinh hạnh của vãn bối, tiểu tử cảm tạ tiền bối! Dương Khai chắp tay cảm tạ.
Bởi vì nguyên nhân Tô Nhan, tâm tình Dương Khai rất khá, bỗng phát hiện những cô gái Băng Tâm Cốc đều rực rỡ chói lọi, tự nhiên thái độ cũng ôn hòa.
Tuy rằng không biết sao Dương Khai có một chút biến hóa, Du Tuyết Tình cũng không có ý hỏi rõ, gật đầu nói: – Tạm thời ngươi ở đây, về phần sau này… chờ ta về báo cáo tông chủ cùng Trưởng lão hội rồi nói.