Trương Thác nghe thầy mà trong đầu chỉ là một màn sương mù: “Mang theo ba loại trà xanh sao? Ý anh là sao?”
Lâm Ngữ Lam che miệng cười. Giọng nói của Vị Lai rất lớn, cô cũng nghe thấy rõ. Cô cười là vì chồng mình thật sự là quá thật thà, anh cứ giống như người già, ngay cả một ít thông tin từ trên Internet cũng không biết.
“Dù sao anh cũng tới đây nhanh đi. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, thuận tiện anh có thể đưa chị dâu đi cùng. Để cho mấy loại trà xanh này biết thế nào mới được gọi là người đẹp chân chính. Nếu không, một đám người tuyến ba lại cứ coi mình là nhân vật chính”
Vị Lai nói xong, vội vàng cúp điện thoại. Đồng thời, trên điện thoại di động của Trương Thác cũng nhận được một tin nhắn định vị.
Trương Thác cười bất đắc dĩ với Lâm Ngữ Lam: “Đi thôi, đi xem đối tượng xem mắt của Bạch Trình, rốt cuộc là thần thánh phương nào”
“Anh ta đi xem mắt sao? Sao em cứ có cảm giác không thể tin được chuyện này nhỉ?” Vẻ mặt của Lâm Ngữ Lam có chút cổ quái. Ấn tượng mà Bạch Trình để lại cho cô chính là một playboy.
Trương Thác nhún nhún vai: “Chúng ta đều cảm thấy như vậy.”
Vị trí trong định vị của Vị Lai, cách chỗ mà Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đang ở cũng không xa lắm. Chỉ cần mất ba trạm tàu điện ngầm là đã đến nơi.
Sau khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi ra khỏi ga tàu điện ngầm, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy Khách sạn Champs-Elysées ở phía trước ga tàu điện ngầm. Khách sạn năm sao này vô cùng nổi tiếng trên cả nước. Lượng tiêu thụ cũng rất cao, ở một đêm, phòng rẻ nhất cũng có giá cả lên đến hơn chính triệu rồi. Một đĩa rau đơn giản cũng có thể bán được một triệu rưỡi.
“Chào ông, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam vừa đi tới trước cửa, một cô gái xinh đẹp đang đứng trước cửa lập tức đi ra, cung kính hỏi.
Trương Thác lên tiếng: “Tôi đến để tìm người, chắc là ở trong phòng riêng của nhà họ Bạch, đại khái là có mười người.
Cô gái đứng cửa thuần thục trả lời: “Xin lỗi ông, nơi này không có phòng riêng của ông Bạch. Nếu trong phòng có mười người thì chỉ có một bà Triệu đã đặt trước.”
Hiển nhiên, những cô gái đón khách ở cửa này đã nhớ kỹ từng vị khách đặt phòng từ lâu. Như vậy, bọn họ mới có thể trả lời các câu hỏi của khách, nhanh như vậy. Dịch vụ thế này cũng là một điểm quan trọng trong việc giá thành của chỗ này cao.
“Họ Triệu sao?” Trương Thác suy nghĩ một chút. Hình như hôm nay anh nhớ rõ Bạch Trình có nhắc tới, đối tượng xem mắt kia của anh ta là một người họ Triệu.
“Dẫn tôi qua đó xem một chút đi.”
“Được rồi, mời hai vị đi về hướng này” Cô gái đón khách ở cửa làm một cử chỉ mời, sau đó dẫn đường ở phía trước.