Nhưng bây giờ những lo lắng của Ngụy Trung Minh đã hoàn toàn được xua tan. Một công ty vỏ bọc có thể sử dụng cách gì để mời bếp trưởng Kim Các? Chuyện này đã không còn đơn giản đại diện cho thân phận mà đó còn là địa vị!
“Hợp tác gì cơ? Không biết tôi có có vinh dự được tham gia hay không?” Cung Y Huyên ngồi xuống bên cạnh Ngụy Trung Minh.
“Vô cùng hoan nghênh!” Lâm Ngữ Lam cười nói.
Chẳng mấy chốc mùi vịt nướng đã lượn lờ khắp phòng, Trương Thác chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào động tác của bếp trưởng Kim Các, không nói gì về việc đàm phán kinh doanh.
Còn Lâm Ngữ Lam thì thành thạo nói về hạng mục hợp tác cùng Ngụy Trung Minh và Cung Y Huyên, đồng thời duỗi bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay to để dưới bàn của Trương Thác.
Bên ngoài khách sạn.
Tôn Nghiêm bước ra ngoài với vẻ mặt bẽ bàng, cậu ta thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của người phục vụ phòng riêng lúc nấy, một cơn tức giận không kiềm chế được bùng cháy từ tận đáy lòng của Tôn Nghiêm.
Tôn Nghiêm lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số đi ra ngoài, “Bây giờ, lập tức! Tôi muốn các người chèn ép cổ phiếu của lâm thị, tập trung khóa toàn bộ vốn lưu động của bọn họ!
Tôi muốn nhìn xem bọn họ muốn rót vốn đầu tư như thế nào, thảo!”
Tôn Nghiêm nói xong tức giận ném điện thoại xuống đất, tức giận dùng hai chân giãm lên, điều này khiến cậu ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Không có Tôn Nghiêm, lại thấy được thực lực của tập đoàn Nhất Lâm. Mà Ngụy Trung Minh và Nhất Lâm nói đến chuyện hợp tác trong không khí vô cùng vui vẻ. Vì vậy, dù là có rất nhiều chuyện nhưng bọn họ đã bàn bạc xong trong một khoảng thời gian ngắn.
Khi mùi vịt quay của Kim Các tràn ngập, sự hợp tác của ba nhà đã được đàm phán xong.
Sau khi kết thúc bữa tiệc vịt quay của Kim Các, Ngụy Trung Minh và Cung Y Huyên tự mình đưa Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ra khỏi khách sạn.
Sau khi nói lời tạm biệt với Ngụy Trung Minh và Cung Y Huyên, Lâm Ngữ Lam chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của Trương Thác: “Ông xã, lần này lại là anh giúp em rồi”
Trương Thác vươn ngón trỏ tay phải ra, khẽ nhéo cái mũi của Lâm Ngữ Lam: “Cái gì mà giúp với cả không giúp, hai chúng ta là người một nhà mà”
Lâm Ngữ Lam cười một chút, không nói gì.
Trương Thác cũng biết, Lâm Ngữ Lam là loại người có tính cách vô cùng mạnh mẽ này. Chuyện gì cô cũng cố gắng tự làm, không muốn để anh phải vất vả.