Miêu Đồng bị dọa sợ.
Dù sao thì cô ta vẫn là một cô gái yếu đuối, đứng trước mặt một tên đàn ông làm cái nghề đánh võ Sanda như Vương Mãnh, căn bản không đáng để chú ý.
Nhưng điều khiến Giang Nghĩa không ngờ đó chính là dưới tình huống sợ hãi như thế mà Miêu Đồng lại chủ động đứng cản trước mặt anh, giang hai tay: ‘Cậu muốn đánh thì cứ đánh tôi đi, là do tôi không thích nhìn Miêu San vô duyên vô cớ gây sự nên đã mắng nó, không có liên quan gì với Gi Giang Nghĩa.”
ang Nghĩa có hơi giật mình.
Nếu là bình thường, không phải phụ nữ đều sẽ trốn đằng sau đàn ông à?
Thế mà Miêu Đồng đã chủ động đứng ra, dụng cảm và tấm lòng này, Giang Nghĩa cảm thấy rất cảm động.
Có lẽ Miêu Đồng chỉ là vì để báo đáp món nợ ân tình mười lăm tỷ của Giang Nghĩa, ưng nói thế nào đi nữa, trong thời khắc uy cấp vần không xem Giang Nghĩa như bia đỡ đạn, mà lại thay Giang Nghĩa = chịu tổn thương, điều này đã đáng để khâm phục.
Vương Mãnh cười lạnh: “Cái đôi nam nữ chó chết này, tôi sẽ không bỏ qua cho ai đâu. Thân là chị gái mà lại không biết yêu thương em gái mình, cái con đê tiện này muốn ăn đòn rồi chứ gì.”
Nói xong, anh ta không hề thương hương tiếc ngọc chút nào mà giơ năm đấm to lên đánh thẳng vào mặt Miêu Đồng.
Tốc độ cực nhanh, sức lực vô cùng lớn, độ chính xác lại cao.
Dù sao thì nghề nghiệp của anh ta cũng là luyện võ Sanda, một đấm này giáng xuống, cho dù Miêu Đồng không chết thì cũng bị hủy đi dung nhan.
Lúc năm tay của anh ta cách mặt Miêu Đồng chưa đến hai ngón tay, đột nhiên Vương Mãnh cảm thấy có một nguồn lực †o lớn đột ngột chặn năm đấm của anh ta lại.
Tập trung nhìn vào, chỉ nhìn thấy có một bàn tay ngăn cản trước mặt Miêu Đồng, thật sự thay cô ta mà gánh chịu sức lực của một đấm này.
Là Giang Nghĩa.
Vương Mãnh giật mình, nắm đấm của anh ta không phải là yếu, vậy mà Giang Nghĩa lại có thể đón nó một cách thờ ơ, điều này đã nói rõ sức lực của Giang Nghĩa rất lớn.