“Ngươi chính là Cổ Tam Thông”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ chợt thay đổi, dường như ông ta biết lai lịch của Cổ Tam Thông.
Cổ Tam Thông phớt lờ sự ngạc nhiên của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta chỉ vào những người có mặt rồi giới thiệu một loạt: “Lão tổ của Hằng Nhạc và các thế gia lớn ở Nam Sở thì ta không giới thiệu nữa nhé, hầu như ngươi đều biết họ cả. Tên đứng cạnh ta đây là Vô Nhai Đạo Nhân, kia là lão tổ nhà họ Tô ở Bắc Sở, kia là lão tổ của Thiên Tông thế gia của Bắc Sở, mỹ nữ xinh đẹp đứng cạnh ông ấy là Sở Linh Ngọc”.
“Bắc Sở”, phía Thanh Vân Lão Tổ lại lần nữa biến sắc, họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong liên minh này còn có cả thế lực của Bắc Sở.
“Thấy không, nhóm kia là các đại thủ lĩnh của Viêm Hoàng”, Cổ Tam Thông vẫn thản nhiên giới thiệu.
“Viêm Hoàng?”, nghe thấy hai từ này, sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ đã trắng bệch không còn giọt máu.
“Sao không giới thiệu chúng ta?”, Long Nhất và Long Ngũ đều lên tiếng.
“Ồ đúng đúng, còn hai tên này nữa”, Cổ Tam Thông chỉ vào Long Nhất và Long Ngũ: “Chắc các ngươi rất quen với tên này, kí chủ trước đây của Thanh Vân Tông các ngươi, à không đúng, nói chính xác hơn là cơ thể của Lã Hậu, linh hồn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông các ngươi. Còn tên còn lại thì chắc các ngươi chưa gặp, nhưng linh hồn của hắn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc”.
“Linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc?”, phía Thanh Vân Lão Tổ đều híp mắt thành một đường. Kí chủ của Hằng Nhạc là Doãn Chí Bình, mà linh hồn Thái Hư Cổ Long của hắn ta lại ở đây, vậy nói lên điều gì?
“Rất khó hiểu phải không? Vậy ta xin long trọng giới thiệu với ngươi vị này”, Cổ Tam Thông chỉ vào Diệp Thành cũng đang bị nhốt trong Thái Hư Long Cấm: “Hắn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc. Thế nào? Ngạc nhiên chưa?”
“Hả…”, phía Thanh Vân Lão Tổ quay ngoắt sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt của họ trở nên khó tin với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, con ngươi lồi lên trông thấy, đồng tử thì thu nhỏ lại còn cỡ đầu kim.