Thiếu chút nữa là Giang Nghĩa đã phun ra một ngụm máu.
Trong lòng Miêu Đồng, mình đã trở thành cái gì rồi, hình tượng hoàn toàn không còn ư?
Anh thở dài cầm lấy cái ly ở trên bàn rót một ly nước đưa cho Miêu Đồng: ‘Uống nước cho tỉnh táo chút đi, hôm nay tôi đến tìm cô cũng không phải là muốn làm chuyện đó cùng với cô, mà là có chuyện khác muốn hỏi cô.”
‘Hả?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Miêu Đồng trợn tròn mắt: ‘Anh có ý gì chứ, không phải là ban ngày anh còn…”
‘Ban ngày tôi nói như vậy chỉ là vì không muốn để bọn người Lưu Cảnh Minh và Thường Hướng Đông phải nghỉ ngờ, vẫn là câu nói đó, tôi không có hứng thú gì với cơ thể của cô.”
Miêu Đồng vừa vui mừng lại vừa thất vọng đau lòng.
Vui mừng đương nhiên là bởi vì mình không cần phải vì chuyện đó mà mất đi sự trong trăng, là phụ nữ thì đương nhiên phải vui mừng rồi.
Nhưng mà cô ta cũng rất thất vọng.
Mình lại không có hương vị phụ nữ như thế à, đã chủ động như vậy rồi mà đối phương còn không có hứng thú với mình dù là một chút, đúng là thất bại mà.
Cô ta hậm hực nhận lấy ly nước uống một ngụm: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn dựa vào tôi để có được lợi ích gì?”
Giang Nghĩa gật đầu, cuối cùng cũng đã đi vào chủ đề chính.
Anh vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi thăm chuyện liên quan đến thành phố ngầm, ngay sau đó liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nư.
‘Làm cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt lại không chịu đóng cửa, còn mở đèn nhỏ nữa chứ. Miêu Đồng, chị đang làm cái quái gì †hế?”
Vừa mới nói xong, người kia liền mở ngọn đèn lớn lên, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Giang Nghĩa ở trong phòng.
Sau sự im lặng dài đằng đăng, cô gái kia liền hét âm lên.
“A, ăn trộm, bắt ăn trộm.”
