Cmn đúng là tệ nạn tham nhũng ở đâu cũng có haha.
Trường Nhạc không hề biết ý nghĩ cợt nhã trong đầu Trương Viễn Hoài, y quyết liệt muốn đem chân thân của hắn đi, vì vậy mặc kệ khuyên ngăn của tên thị vệ ôm xích hồ vào lòng, sau đó hóa phép biến mất. May mà Trương Viễn Hoài phản xạ nhanh, vội vàng chui vào trong chân thân phế vật của mình mới có thể dễ dàng đi qua cổng Thiên giới.
“Á!!!” Trương Viễn Hoài đang đau đầu không biết phải làm sao để hiện hình, nhanh chóng lấy lại pháp lực thì Đại Lợi làm ổ trong đầu hắn bỗng nhiên hét lên một tiếng làm hắn muốn bại não.
“Chuyện gì?” Hắn phàn nàn một câu rồi tự ý vào không gian hệ thống đi tìm nó.
Đại Lợi kích động xù cả lông: “Tui, tui há há bỗng nhiên thu thập được cái này!”
Nó di chuyển chi trước thành một đường ngang trong không khí, sau đó một cánh cổng hiện ra trước mắt hai người. Đại Lợi không chút do dự đẩy cánh cửa quen mắt, bên trong quả nhiên có ba cái kệ bày đầy thẻ năng lực và vật phẩm y như hồi ở thế giới mạt thế.
Trương Viễn Hoài cũng xúc động muốn chớt.
Mấy cục cưng yêu giấu bị Thượng Tích thu hồi nay lại trở về với hắn rồi!
“Sao tụi nó lại ở đây?”
Đại Lợi cười vô tri: “He he, tui cũng hăm có biết, tui chưa từng được nhận bất cứ thông báo nào về sự trở lại của chúng hết á. Chỉ là trong lúc rảnh rõi tìm hiểu thế giới này thì bỗng nhiên với được luồng dữ liệu bị lạc, sau khi cưỡng ép giải mã và cướp đoạt thì nó hiện ra á hihi~~ Nhưng mà—“
Cả nó và Trương Viễn Hoài đều mặt gian đồng thanh: “—Có thì xài thôi!”
Hắn kích động dạo một vòng, cho vật phẩm nghĩ là có ích vào tầm ngắm.
“Độ hảo cảm của Trường Nhạc là bao nhiêu?”
Đại Lợi biết thừa nói xong sẽ cháy nhà: “80 lận á!”
Số điểm này hoàn toàn đều là công lao của chân thân tiểu xích hồ đó nha!
Trương Viễn Hoài quả nhiên nghe xong vẻ mặt không có hài lòng lắm.
Mắc gì chưa gặp bản mặt hắn mà đã cao như vậy rồi? Chỉ là một con hồ ly nhỏ thôi mà có cần cao vậy hông? Anh là cái đồ cuồng lông biến thái!
“Xí, tao mà xuất hiện thì độ hảo cảm còn cao hơn!” Hắn tự tin nói.
Đại Lợi cũng nghĩ y chang nên có dám khịa câu nào đâu.
Ngay sau đó Trương Viễn Hoài đã hào phóng lựa mua thẻ năng lực giá cao đắc đỏ để tùy ý hiện thân, muốn một lần đánh úp khiến Trường Nhạc cả đời khó quên.
Sự thật đúng là khó quên thật, nhưng người khó quên là hắn cơ.
Trương Viễn Hoài hào hứng cho rằng ở thế giới này có thể một lần làm hồng nhan họa thủy, diễn cảnh trụ vương đắc kỷ ngày ngày tuyên dâm. Ai ngờ lịch sử lặp lại, hắn có lòng muốn họa thủy, con heo chết tiệt kia lại chẳng coi hắn là hồng nhan. Đúng là sống càng lâu thì làm khó nhau càng nhiều mà.
Bấy giờ Trường Nhạc khuôn mặt hoảng sợ nhìn hắn, run rẩy như thiếu nữ sắp bị đạo tặc cưỡng bức: “Đứng ở đó, stop! Lý Khiêm, à không Viễn Thần…” Đã nói lắp lại còn trong tình thế kì cục này bày vẻ mặt ngu ngước lên trời tỏ ra suy nghĩ cận kẽ mới nói tiếp: “Hay gọi ngươi là Nhật Minh? – Nói chung đừng có lại gần ta! Ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu rồi!”
Trương Viễn Hoài: “…?” Clq gì vậy?
Lý Khiêm, Viễn Thần rồi lại Nhật Minh? Gì vậy cục cưng, anh chỉ nhớ mỗi ba thế giới em tạo nghiệp thôi hả?
Trước sự bàng hoàng, ngơ ngác, bật ngữa của hắn, điểm hảo cảm trên đầu Trường Nhạc từ 40 trực tiếp xuống 0.
Trương Viễn Hoài: “…” Hắn khó tin tới mức mắt trợn trắng. Âm thầm đay nghiến cuộc đời máu chó của mình.
Khoan đã! Mấy thế giới đó đâu có dùng mặt thật của hắn đâu, sao y nhìn một cái liền biết hắn là ai vậy? Cmn chắc chắn là tên đứng sau rắp tâm giở trò!
Đm chứ, hắn phải làm sao để thu phục được con hàng ba trong một, phần nào cũng khó xơi này đây?