Tần Tử Kiệt đi theo cha mình. Tần Diệu biết tính nết con trai, tay luôn giữ chặt cái vai béo nút của Tử Kiệt. Tuy nhiên, đến khi dâng hương tế bái thì không cách nào giữ chặt Tử Kiệt được nữa. Tử Kiết nhanh chóng nắm bắt cơ hội hiếm có thoát khỏi ma trảo của cha, chạy lạch bạch vòng quanh người lớn vài vòng. Sau đó, Tử Kiệt chạy tới trước mặt Tử Khuê.
Tử Khuê nhìn Tử Kiệt một cái, không có gì vui liền quay đầu đi.
“Đệ đệ ơi~……” Tần Tử Kiệt vỗ vỗ tay Tử Khuê.
Tử Khuê quay đầu lại: “A…..”
“Đệ đệ~~~….”
“A…..”
Tử Kiệt nhìn Tử Khuê, lần này, rốt cuộc cũng nói nhiều hơn mấy chữ: “Đệ đệ~, muội muội đâu rồi~?”
Tần Tử Khuê không trả lời, chỉ dùng đôi con ngươi đen tròn như hắc ngọc bình tĩnh nhìn Tần Tử Kiệt.
Tần Tử Kiệt định hỏi lại lần nữa thì đột nhiên bị ai đó gõ đầu một cái. Nó ngước gương mặt tròn trịa nhìn lên, thấy Tần Chung đang cúi đầu nhìn nó.
Tần Chung nhìn thân hình Tần Tử Kiệt ú nần đến nỗi không thấy cổ đâu, rồi lại nhìn con trai nhà mình một cái, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài: “Tử Kiệt, mau về chỗ cha con đi!”
Mấy đứa trẻ Tần gia đều giống nhau. Bình thường Tần Chung rất ôn hòa ấm áp, nhưng vừa nhìn thấy Tần Chung, tụi nó không đứa nào dám quậy phá, nghịch ngợm. Tử Kiệt nhìn Tần Chung, giòn giã dạ một tiếng rồi chạy lạch bạch về bên cạnh Tần Diệu.
Chờ tế tổ xong, mọi người ra khỏi từ đường, Tần Tử Kiệt lập tức vùng thoát khỏi tay Tần Diệu, hai mắt sáng rỡ cười ha ha chạy về hướng Tử Tĩnh, Tử Xu.
Từ đường này được tu sửa sau khi Tần gia đã tách gia phả, lúc nam đinh trong nhà tế tổ, nữ quyến, bao gồm cả bé gái đều phải đứng chờ ở bên ngoài.
Tử Tĩnh và Tử Xu được mấy nha hoàn bế, Tử Kiệt chạy tới trước mặt bọn họ, ngửa mặt nhìn lên gọi liên thanh: “Muội muội ơi~, muội muội….”
Tần Tử Kiệt đặc biệt thích Tử Tĩnh và Tử Xu. Lúc trước, Tử Kiệt thường theo đuôi Tử Viễn, Tử Hạo chạy đi chơi, bây giờ lại không theo nữa, cả ngày đều sáp tới gần hai muội muội, có khi còn hôn lên mặt hai muội muội, làm cho Tần Chung không thể không đặc biệt đề phòng tiểu tử mập này.
Mấy ngày nay, Tử Tĩnh, Tử Xu thường xuyên chơi đùa với Tử Kiệt, nhìn thấy Tử Kiệt chạy về phía này, hai tỷ muội lập tức cười với Tử Kiệt. Tần Tử Kiệt cũng ngây ngốc cười theo.
Mã Đại Ni ngồi một bên nhìn mà cười ngất: “Thắng nhóc chết tiệt này! Hai muội muội vừa về liền bám dính như sam vậy.”
Đúng lúc này, Tần Chung bế Tử Khuê đi từ trong từ đường ra, thấy Tử Kiệt lại tìm hai khuê nữ nhà mình nên muốn xông tới, ai ngờ lại bị người khác giữ lại trò chuyện. Tần Chung hết cách, đành phải tạm thời từ bỏ bên này.
Lý Ỷ La bật cười. Đồ nhỏ mọn!
Lần tế tổ này chỉ có một mình tam phòng Tần gia đến từ đường. Người hai phòng kia không có ai đến. Qua đó, tất cả mọi người đều rõ, hai phòng kia thật sự không còn quan hệ gì với tam phòng Tần gia.
Tần đại bá còn vì chuyện này mà ở nhà mắng sau lưng Tần phụ một trận. Ngược lại, Tần nhị bá không nói gì hết mà chỉ thở dài, lòng thầm hối hận, biết vậy đừng làm: “Nếu sớm biết có hôm nay, lúc đó mình không nên ôm tâm tư lợi dụng lòng tốt của tam đệ, cùng với đại ca làm ra những chuyện mất mặt như vậy.”
Khánh thành Trạng Nguyên phường, tế tổ xong, Tần gia bắt đầu đãi tiệc. Bữa tiệc này, tất cả những gia chủ có gia thế tốt ở huyện thành đều tự mình tới tặng lễ. Cơm no rượu say, lại trò chuyện với Tần Chung thêm một hồi rồi mới ra về.
Vương Bác Quân cũng theo Vương huyện lệnh tới chúc mừng.
Đã lâu không gặp, lúc Vương Bác Quân nhìn thấy Tần Chung, nhất thời không biết nên chào hỏi thế nào.
Tần Chung mỉm cười, vỗ vai Vương Bác Quân, nói: “Bác Quân, hôm nay đã tới thì nán lại lâu một chút, chúng ta từ từ ôn chuyện.”
Vương huyện lệnh vui vẻ hùa theo: “Phải đó! Từ từ ôn chuyện! Mấy người trẻ tuổi thường có nhiều chuyện để nói với nhau mà.”
Tiệc tàn, Vương Bác Quân quả thật đã lưu lại.
Tần Chung cầm bình rượu, đi cùng Vương Bác Quân tới ngồi dưới giàn mướp trong sân.
Vương Bác Quân uống một chung rượu, thốt lời cảm thán: “Tần Chung, từ lâu ta đã biết sau này huynh nhất định sẽ có tiền đồ hơn người, bây giờ quả nhiên là thế.”
Tần Chung cười đáp: “Như thế nào mới được gọi là tiền đồ hơn người? Hiện tại, ta cũng chỉ mới bước chân vào quan trường. Còn huynh, nhàn vân dã hạc, tiêu dao tự tại hơn ta nhiều.”
Vương Bác Quân cười khổ: “Huynh đừng nói móc ta chứ!”
Tần Chung lắc đầu: “Bác Quân, xưa, chúng ta là bạn học cùng trường, huynh trời sinh tính tình phóng khoáng, là người trọng tình trọng nghĩa, dễ động lòng trắc ẩn, hơn nữa lại nhìn thấu thế sự, biết rõ bản thân cần gì, muốn gì. Trái lại, ta không được tự do như huynh. Trong mắt mọi người, ta được coi như thành công, tương lai rộng mở, nhưng cũng đồng nghĩa với việc tự đeo gông xiềng cho mình. Có điều, gông xiềng này, ta cam tâm tình nguyện đeo nó. Bởi vì ta có dã tâm, có tham vọng. Ta không làm được như huynh, có thể buông bỏ mọi thứ. Hai người chúng ta đâu thể nói là ai thành công, ai thất bại. Chẳng qua là mỗi người theo đuổi con đường riêng mà mình muốn. Huynh có thể không để thế tục trói buộc, ngược lại có dũng khí hơn ta rất nhiều.”
Vương Bác Quân nghe xong thì trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười thoải mái: “Cùng quân tử nói chuyện, còn hơn mười năm đọc sách. Cha mẹ ta, còn có…. Nguyệt Nga, tất cả đều hy vọng ta có thể giống huynh, công thành danh toại trên con đường khoa cử. Ta cũng từng hoài nghi bản thân lựa chọn con đường này là đúng hay sai? Bây giờ nghe được một lời của huynh, trong lòng ta cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.”