Còn anh thì về lại bên cạnh Nhậm Chỉ Lan.
Nhậm Chỉ Lan mặt mày tươi cười nhìn Giang Nghĩa “Sếp Giang”
Giang Nghĩa ngại ngùng lắc đầu, có thể tỏ ra lạnh lùng trước mặt người ngoài, chỉ là trước Nhậm Chỉ Lan, anh vĩnh viễn chỉ là “con cháu”
Dù sao Nhậm Chỉ Lan là người đã bù đắp chỗ trống mất mẹ trong thời niên thiếu Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa ngại ngùng nói “Thật ra lúc đầu cháu đã định nói với dì, chỉ là không biết mở lời thế nào.”
Nhậm Chỉ Lan cười “Giải trí Ức Châu, hồi ức Châu nhớ Châu, dì nên sớm nghĩ ra, Nghĩa à, cháu lớn rồi, cũng có bản lĩnh, dì Lan vui cho cháu, nếu có ngày ba cháu về, nhìn thấy cháu có tiền đồ thế này, sẽ vui lắm.”
Hai người đối mắt nhau, cười.
Một phía khác, văn phòng tổng giám đốc, tòa nhà giải trí Bách Khoa
Bách Niên ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một phần hợp đồng, cười hề hề nói “Lúc đầu tôi khuyên em đến chỗ tôi, em không nghe, giờ ăn đau khổ rồi ha”
Ngồi trên sô pha, chính là Lâu hân Duyệt mới rời khỏi Giải trí Ức Châu không lâu.
Cô ta tức giận nói “Trách em ngu, lúc đầu đui mù mới chọn ký với Ức Châu.”
Bách Niên bày hợp đồng trước mặt cô ta “Chuyện đã qua, quay đầu là bờ, sau này em làm việc cho tôi, tôi sẽ nâng đỡ em thành sao hạng A.”
“Cám ơn sếp Bách.”
Ký xong hợp đồng, Bách Niên đang xem xét thì cửa văn phòng bị đẩy ra, một ngời đàn ông ăn mặt đầy chất nghệ, để râu vai nón bước vào.
Người này là chồng Nhậm Chỉ Lan, cũng là đạo diễn nổi danh được Bách Niên phí số tiền lớn để mời từ hollywood về – Kỳ Anh Tư
“Anh Kỳ đến rồi a, vừa hay, bộ phim điện ảnh mới của anh không phải còn thiếu nữ chính ư Tôi giúp anh tìm được một em, anh xem phù hợp không”
“Ồ Ai”
“Chính là em này đây, Lâu hân Duyệt.”
Bách Niên ra hiệu mắt với Lâu hân Duyệt, cô ta liền hiểu rõ, chủ động đứng lên cong eo với Kỳ Anh Tư.
“Chào đạo diễn Kỳ, em là Lâu hân Duyệt, sau này xin quan tâm em nhiều hơn.”
Lúc cong eo, khe rãnh mê người kia lồ lộ, mới có thế đã bắt được lòng Kỳ Anh Tư.
Ông ta cười to “Khá lắm, quả là một diễn viên xuất sắc!”