Nghe xong câu nói đầy ẩn ý của Nam Hoàng, Mỹ Lam liền lập tức xoay đầu lại mơ hồ nhìn kĩ người đàn ông kia, nhìn kĩ lại Mỹ Lam mới hoảng hốt là Cảnh Sâm, sao anh lại ở đây. Mỹ Lam sau đó lại nhìn Nam Hoàng bằng ánh mắt sắc thép nói:”Anh bắt anh ấy làm gì?”
Nam Hoàng cười một trận thật to rồi nói:”Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy em không biết em và hắn đang trong tình cảnh nào sao? Anh đã nói rồi anh sẽ khiến em và hắn phải trả giá!” Mỹ Lam ghét bỏ mắng:”Tên điên!” ‘Bụp’ ngay lập tức một cú đá ngay vào thẳng bụng Mỹ Lam. Nam Hoàng trừng mắt nói:”Anh đã nói em đừng quên em đang trong tình cảnh thế nào!” Nói xong hắn ta thoải mái bước ra ngoài.
Mỹ Lam ôm cái bụng đau đi lại gần Cảnh Sâm, Mỹ Lam lay lay anh rồi gọi:”Cảnh Sâm! Cảnh Sâm!”. Nhưng Cảnh Sâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mỹ Lam lo lắng không biết là do thuốc hay sao mà Cảnh Sâm vẫn chưa tỉnh.
Hơn một tiếng sau, Cảnh Sâm mới tỉnh dậy anh xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình vài cái xong mới nhìn kĩ mọi vật xung quanh.
Cảnh Sâm mơ hồ đã có thể thấy được đây chỉ là một căn phòng khá rộng rãi có vẻ là một nhà kho nhưng ở đây chả có một món đồ gì. Cảnh Sâm vô thức chạm vào vật gì đó ở bên cạnh, anh quay lại thì mới biết là Mỹ Lam đang nằm cạnh anh có vẻ cô đang ngủ. Bây giờ khá tối anh không thể thấy Mỹ Lam thế nào, có bị thương không. Nhưng được ở cùng cô là tốt rồi, ít nhất anh còn bảo vệ được cô. Cảnh Sâm nằm xuống cạnh Mỹ Lam ôm cô vào lòng, mới đầu ôm cô Cảnh Sâm xém nữa là bị giật mình, cơ thể Mỹ Lam lạnh vô cùng, anh đưa tay lên sờ trán Mỹ Lam may mắn là cô không bị cảm lạnh.
Vì thế mà Cảnh Sâm lại ôm chặt Mỹ Lam hơn, anh muốn lấy thân hình to lớn của mình sưởi ấm cho cô, có lẽ do thấy dễ chịu nên Mỹ Lam kêu:”Ừm!” Lên một tiếng rồi càng bám chặt anh hơn. Điều này làm Cảnh Sâm như muốn phát điên, anh ngứa ngáy khắp người thở hừ một cái.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!
Nhớ vote và tặng quà để mình có thêm động lực ra chap mới nha!!!
