Trước kia khi Khương Tiểu Soái nói chuyện này với Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ luôn bực mình, bất đắc dĩ, phẫn hận… cuối cùng đành bỏ mặc. Kết quả hôm nay Khương Tiểu Soái lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt Quách Thành Vũ rõ ràng biến đổi.
“Cậu nói gì?”
Khương Tiểu Soái nhấn mạnh từng chữ cho hắn: “Uông Thạc nói, trong rất nhiều người, chỉ có mình tôi là người thông minh.”
Nghe xong câu này, Quách Thành Vũ đột nhiên buông Khương Tiểu Soái ra.
Ngẩn người một chốc, không nói hai lời, bịch bịch bịch bước ra khỏi cửa.
…
Khi Trì Sính về nhà đã sắp một giờ rồi, Ngô Sở Úy còn chưa về, gọi điện cho y thì không ai nghe, phòng khám và công ty đều đi rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ngô Sở Úy. Giữa mày Trì Sính rịn ra những hạt mồ hôi kín mít, ánh mắt sắc bén, lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái vừa tiễn vị gia thứ hai đi, vị thứ ba lại đến.
Mẹ nó! Khương Tiểu Soái thầm chửi, các người có thể đến chung một lượt không hả? Từng người từng người, rèn luyện tố chất tâm lý cho tôi sao?
“Ngô Sở Úy đâu?” Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái khó hiểu: “Người của anh, đến chỗ tôi tìm làm gì?”
Câu nói này nện hai phát thật mạnh vào lòng Trì Sính.
Hắn vẫn coi như trấn tĩnh nói với Khương Tiểu Soái: “Không phải tối qua cậu ấy đến tìm cậu nói chuyện sao?”
“Đúng vậy, nhưng hơn mười giờ đã đi rồi.” Khương Tiểu Soái nói.
Cơ thịt trên mặt Trì Sính chìm vào trạng thái đông cứng.
Khương Tiểu Soái đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
“Chẳng lẽ đến giờ đại Úy vẫn chưa trở về sao?”
Trì Sính cố rặn ra mấy phần kiên nhẫn hỏi Khương Tiểu Soái: “Tối qua cậu nói những gì với cậu ấy?”
“Cậu ta nói cậu ta muốn rót nước tiểu về, sau đó không tiểu đủ, cậu ta liền uống hai chai bia lớn, tiếp theo…”
Tiếp theo thì Khương Tiểu Soái không dám nói nữa, vì nó dính đến vấn đề rình trộm, lỡ đâu Ngô Sở Úy không có chuyện gì, hắn ở đây nói không lựa lời, có thể sẽ đâm một cây gai vào trong tình cảm của họ.
Hơn nữa Khương Tiểu Soái rất hiểu Ngô Sở Úy, y chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhất định trốn ở đâu ngủ như heo thôi.
Khí áp cường đại bao trùm trên đỉnh đầu, Trì Sính nặng nề hỏi: “Tiếp theo là cái gì?”
Khương Tiểu Soái khéo léo di chuyển mũi giáo: “Tiếp theo thì cậu ấy không gom đủ, thế là bảo tôi tiểu vào chai nước khoáng… khụ khụ…” Mới sáng sớm đã nói cái này thật lúng túng.
Trì Sính quay người, nhanh chóng bước xuống lầu.
Khương Tiểu Soái cũng xuống theo, nhưng hắn đi thang máy, vậy mà đợi hắn đến lầu một, Trì Sính đã lái xe đi mất, xem ra, Trì Sính gấp lắm rồi.
Khương Tiểu Soái cũng rất nôn nóng, tuy rằng Ngô Sở Úy sẽ không nghĩ quẩn, nhưng một đêm không về, chắc chắn cũng gặp chuyện không nhỏ, hắn phải đi xem thử.
Vấn đề là… đi đâu?
Giả dụ Ngô Sở Úy chịu kích thích khi ra ngoại ô, rất có thể y sẽ dừng lại ở đó hoặc dừng giữa đường không đi nữa. Cho dù y có về rồi, chỗ đó khẳng định cũng sẽ có dấu vết trước khi y đi.
Thế là Khương Tiểu Soái quyết định lái xe ra ngoại ô.
Trì Sính lái xe đi chỉ là giả bộ, thực tế hắn vẫn luôn âm thầm theo dõi Khương Tiểu Soái, hắn biết Khương Tiểu Soái chắc chắn nhìn ra cái gì. So với lãng phí thời gian trực tiếp hỏi, còn không bằng theo đuôi Khương Tiểu Soái, xem thử Khương Tiểu Soái rốt cuộc đi đâu.
Xe của Khương Tiểu Soái lái được nửa đường, Trì Sính đã hiểu hắn muốn đi đâu, liền đạp mạnh chân ga tăng tốc, chạy thẳng đến ngoại ô.
Đáng thương cho Khương Tiểu Soái, chỉ ra đường sáng cho người ta, bản thân thì lại lạc đường. Trì Sính đã đến nơi rồi, Khương Tiểu Soái còn đang đi vòng ở giữa đường.
Từ nhà trệt đến hồ nước, mười hai hàng dấu chân nhìn mà thấy hoảng.
Đôi giày mà Ngô Sở Úy mang chính là do Trì Sính mua cho, hoa văn trên đó Trì Sính rõ ràng hơn ai hết, cho dù Ngô Sở Úy không mang giày, chân trần bước đi, Trì Sính cũng có thể phân biệt được dấu chân của Ngô Sở Úy.
Bốn hàng dấu giày hai đến hai về này, hoàn toàn không nhịp nhàng với tám hàng dấu chân khác, tám hàng dấu chân kia đều ổn định vững vàng, sâu cạn đồng nhất. Còn bốn hàng này nghiêng nghiêng xẹo xẹo, sâu cạn không đều. Có một bãi sình đã khô, hai hướng đi về đều có mấy dấu chân, thậm chí Trì Sính có thể tưởng tượng được bước chân loạng choạng, dáng vẻ thảm hại dẫm đúng vào một hố sình của Ngô Sở Úy lúc quay về.
Đang nghĩ thế, Cương Tử gọi điện đến.
“Trì thiếu, cậu mau trở về một chuyến, Ngô Sở Úy xảy ra chút chuyện.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Trì Sính biến đổi, vô cùng nóng ruột chạy trở về.
Muốn hỏi chuyện này tại sao là Cương Tử thông báo cho Trì Sính, thì nói cũng trùng hợp, mới sáng ra Lý Vượng đã đến tìm Quách Thành Vũ, nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng hắn, thế là trực tiếp vào phòng ngủ của hắn. Vừa vào đã hoảng lên, Ngô Sở Úy giống như sói đói bổ nhào tới, kéo áo Lý Vượng muốn lột ra.
Vừa nhìn thấy vị tổ tông sống này, Lý Vượng cũng không dám chọc luôn! Hắn mau chóng chui ra ngoài, đóng kín cửa. Sau đó hắn lại gọi điện cho Cương Tử, Cương Tử vốn muốn giúp Trì Sính đi đón người, kết quả vừa vào phòng gặp phải tình trạng giống thế, trong tình thế bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện cho Trì Sính.
Khi Trì Sính chạy đến, Ngô Sở Úy giống như chó điên mắc bệnh chó dại bị người ta nhốt trong phòng không cho ra. Trì Sính đạp cửa xông vào, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường thở ngược.
Tinh dầu thúc tình của Khương Tiểu Soái thật sự là hàng tốt, nhỏ một giọt đã có thể đảm bảo một đêm, huống chi cả chai đều rải dưới đất. Đừng nói Ngô Sở Úy không chịu nổi trêu chọc, cho dù là loại cáo già lươn lẹo như Trì Sính bước vào cũng thấy hơi choáng.
“Nóng quá… nóng quá…”
Từ khi Quách Thành Vũ đi đến giờ, đã gần năm sáu tiếng, vừa rồi Ngô Sở Úy còn có thể lao ra cửa lột quần áo người ta, bây giờ đã hoàn toàn không còn sức, chỉ có thể lăn lộn trên giường.
Khi Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên, Ngô Sở Úy đã không còn tỉnh táo.
Cương Tử lái xe, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy ngồi ở ghế sau.
Sắc mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, ngực nóng cháy, không ngừng đổ mồ hôi, Trì Sính tức giận không chỗ trút, nhưng lại không kìm được đau lòng, chỉ có thể vừa lau mồ hôi cho y, vừa kiên nhẫn an ủi.
“Sắp về đến nhà rồi, lát nữa sẽ mát nhanh thôi.”
Ngô Sở Úy đã cào ra ba đường máu trên da ngực của Trì Sính, lại banh áo hắn ra, vùi đầu vào trong cắn mạnh lên đầu nhũ hắn, trong hàm răng đều dính tơ máu.
Trì Sính cố nén không lên tiếng.
“Nóng quá… nóng quá…” Ngô Sở Úy lại rên rỉ.
Đừng nói y nóng, Cương Tử phía trước cũng đổ mồ hôi.
Trì Sính bóp mặt Ngô Sở Úy hỏi: “Úy Úy, cậu biết tôi là ai không?”
Ngô Sở Úy há miệng thở phì phò, nói mơ hồ không rõ: “Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…”
Nói xong liều mạng giãy dụa, mạnh bạo bứt hai nhúm tóc khỏi đầu Trì Sính.
Cương Tử nghẹn họng.
Vì câu này trước kia hắn cũng từng nghe rồi, lúc đó hắn còn nghĩ, lỡ đâu Ngô Sở Úy ý thức hỗn loạn, nói ra lời này trước mặt Trì Sính, hậu quả sẽ như thế nào.
“Tôi muốn thao anh…” Ngô Sở Úy lại gào lên.
Cương Tử nhịn không được rùng mình.
Trì Sính gắng nuốt xuống, trước mặt người ngoài vẫn không lên tiếng, mặc cho hình tượng của mình hoàn toàn điên đảo trước mặt thủ hạ, xanh mặt cố nén về đến nhà.