Lục thành là tòa thành lớn duy nhất ở phương hướng này của nước Tề, nếu Lục thành thất thủ thì mặt sau chính là Vân thành. Cho dù y có đem binh lực thiện chiến từ nơi khác tập trung hết lại đây, cũng không thể tận dụng được thành trì này nữa, nếu phải chờ đến Vân thành mới quyết sống mái thì chẳng khác gì y đã thua rồi.
Trên mặt Tề Chi Khiêm chợt lóe lên sự tàn khốc, nhìn lướt qua Thu Điền đang ôm một đứa trẻ đứng ở bên cạnh, đáy mắt chợt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng băng giá.
“Thu Điền, mang đại lễ cấp tốc gửi đến cho Độc Cô Tuyệt.” Giọng nói lạnh đến kinh người.
Thu Điền nhìn thoáng qua đứa trẻ sơ sinh vẫn đang ngủ say sưa trong lòng, gật gật đầu: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Tề Chi Khiêm gật đầu lạnh lùng nói: “Truyền lời của ta, nếu hắn dám đưa quân vào thêm một bước nào nữa thì hắn sẽ còn nhận được nhiều điều thú vị hơn.”
“Rõ.” Thu Điền gật đầu thật mạnh rồi ôm đứa trẻ bước ra ngoài.
Tề Chi Khiêm không nhìn Thu Điền, nét mặt biến chuyển không ngừng, trầm giọng quát: “Điều Thượng tướng quân Huyền Tri dẫn theo mười vạn binh mã rời khỏi Thưởng thành, hành quân suốt đêm đến đây, nội trong ngày mai phải đến Lục thành.”
“Rõ.”
“Điều Thượng tướng quân Trình Lý Nam quay trở lại, dẫn mười lăm vạn binh mã đi trước đến Vân thành.”
“Điều Thượng tướng quân Vũ Đông về, dẫn theo mười vạn binh mã gấp rút tiến đến trợ giúp.”
“Điều…”
Những mệnh lệnh liên tiếp từ Tề Chi Khiêm phát ra, một đàn bồ câu nhanh chóng hướng tới bốn phương tám hướng của Tề quốc bay đi.
Tuyết càng ngày rơi càng nhiều.
Lan thành, bên trong lều tướng quân.
“Bệ hạ, Tề Chi Khiêm sai người mang lễ vật đến tặng.” Mặc Ly mặc chiến giáp màu đen, cau mày bước vào giữa lều tướng quân, đối diện với Độc Cô Tuyệt trầm giọng nói.
Lúc trước, khi biết Độc Cô Tuyệt đang ở nước Hàn, Mặc Ly liền phi ngựa chạy lại đây, Mặc Ngân đang ở Nam Vực nên bên cạnh Độc Cô Tuyệt không còn ai có thể dùng được.
Bốn mươi vạn đại quân này lại không giống như bình thường, Y Thủy tuy rằng đối với Vân Khinh trung thành tận tụy, nhưng chỉ nội trong một thời gian ngắn ngủi như thế, muốn có đủ năng lực chỉ huy, có thể nhìn xa trông rộng thì không phải chuyện dễ dàng. Nơi này không thể so với Nam Vực, không phải kiểu nắm quyền lực là nắm cả thiên hạ, nơi này là chiến trường của những đối thủ có lực lượng ngang nhau, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể làm thay đổi hết tất cả, Y Thủy chưa đủ kinh nghiệm để chỉ huy trận chiến này.
Còn Thượng tướng quân tài năng Đinh Phi Tình, tuy rằng tài chỉ huy tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao nơi này cũng là Tề, là mẫu quốc của cô. Không giúp Tề Chi Khiêm phản công Tần, đã xem như là thông tình đạt lý, hiểu được ý muôn dân thiên hạ rồi, giờ lại còn muốn cô suất lĩnh binh mã tấn công Tề là chuyện không thể, cho nên Đinh Phi Tình không đứng trong đội ngũ tướng chỉ huy.
Bởi vậy, khi Độc Cô Tuyệt tấn công vào thành trì ở biên giới nước Tề, Mặc Ly đã tới đây tiếp nhận tất cả mọi sự vụ trong quân ngũ, chấp chưởng bốn mươi vạn đại quân.
Đang ngồi trong lều tướng quân cùng thảo luận tình hình chiến sự với Vân Khinh và Đinh Phi Tình, Độc Cô Tuyệt nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, đáy mắt chợt lóe lên một ánh nhìn thật tàn khốc: “Cho mang vào.”
Bên cạnh, Vân Khinh và Đinh Phi Tình nhìn nhau, trong mắt đều hiện rõ cảm giác bất an. Tề Chi Khiêm phái người đến tặng lễ vật, y có thể đưa cái gì? Y có cái gì để đưa nữa đây.
Giọng nói của Độc Cô Tuyệt vừa dứt, Mặc Ly giương tay lên, phía sau lập tức có một đội binh lính áp giải một người mặc trang phục thường dân của nước Tề bước vào.
“Tần vương bệ hạ, Hàn vương bệ hạ.” Người tới khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đầy dáng vẻ thư sinh, nhìn như một kẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng y vừa mở miệng ra lại mang theo một sự châm chọc cùng cực.
Vân Khinh hơi nhíu mày, y gọi cô là Hàn vương bệ hạ, nói ra thì cũng không sai. Phụ vương cô đem vương vị của nước Hàn truyền lại cho cô, nhưng cả thiên hạ này đều biết việc này chẳng qua chỉ là một cách nói mà thôi.
Hàn cũng đã là của Tần, cô chẳng qua chỉ hữu danh vô thực, mà gã trung niên này chỉ mới nói một câu, đã tràn ngập ý khiêu chiến với quyền uy của Độc Cô Tuyệt, xem ra, kẻ đến không có ý tốt.
Độc Cô Tuyệt sắc mặt tàn bạo, tựa vào ghế lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên trước mặt, không nói gì, toàn thân toát ra khí lạnh, làm cho căn phòng vốn đã không ấm áp nay lại càng thêm nặng nề, lạnh lẽo như băng đá.
Đội quân thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt đi theo gã nọ vào, vừa thấy vậy, lập tức vút một tiếng, đồng loạt rút nửa thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm sắc lạnh bên ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt mà sát khí đã tỏa ra hừng hực.
Nhưng mà gã nọ lại như không cảm giác được gì, trong tay cầm một cái hộp gỗ, không quỳ, cứ thế nghênh ngang đứng giữa lều, gã thấy vậy ngược lại còn lạnh lùng cười nói: “Tần vương bệ hạ, hôm nay ta phụng mệnh Thái tử điện hạ đến đây đưa lễ vật này cho Tần vương bệ hạ và Hàn vương bệ hạ, hy vọng hai vị thích.” Dứt lời, liền giơ cao cái hộp gỗ trong tay lên, nhếch ày nhìn Độc Cô Tuyệt, thái độ cực kỳ vô lễ.
Hai nước giao chiến, không giết sứ giả (*), nhưng điều này với Độc Cô Tuyệt thì cũng chẳng có tí tính ràng buộc nào. Độc Cô Tuyệt và Tề Chi Khiêm hận thù chồng chất khắp cả bảy nước ai nấy đều biết. Nếu đã dám đến trước mặt Độc Cô Tuyệt truyền tin, vậy hẳn là phải giác ngộ được rằng chỉ còn một con đường chết, huống chi hôm nay lại còn đưa lễ vật như vậy. Bởi vậy gã này mới có một vẻ mặt kiêu căng như thế, dù sao thì đều phải chết, ta còn phải cung kính với ngươi làm gì.
* Ngày xưa các quốc gia cổ đại ở TQ, khi giao chiến với nhau thì có một quy luật bất thành văn đó là hai nước giao chiến cho dù có chuyện gì xảy ra sẽ không giết sứ giả, tuy nhiên trong lịch sử cũng có một vài kẻ không làm theo điều này.
“Lễ vật.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng lặp lại một lần, trên mặt chợt lóe lên sát khí, cả người lạnh lẽo hơn.
“Sao vậy, Tần vương bệ hạ không dám nhận sao? Có phải sợ rằng Thái tử điện hạ ta đã giở trò gì trong cái hộp này hay không?” Gã nọ cười lạnh một tiếng, coi rẻ nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Thất quốc đồn đại rằng Tần vương Độc Cô Tuyệt không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay xem ra chẳng đúng chút nào cả, cũng chỉ là một con chuột nhát cáy mà thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Tuyệt còn chưa lên tiếng, thì Mặc Ly đứng ở bên cạnh gã đã tiến lên một bước, vừa đoạt lấy chiếc hộp gỗ trong tay gã vừa đảo chân qua tung một cước thật mạnh vào gã.
Một tiếng răng rắc vang lên, gã đàn ông đang đứng hết sức nghênh ngang kia bỗng nhiên mềm rũ, quỳ rạp xuống đất, biến sắc, sắc mặt kiêu căng chuyển thành đau đớn và tái nhợt. Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ hai bên thái dương rịn ra. Dường như một cước kia của Mặc Ly khiến gã tổn thương nặng nề.
“Ở trong này, không tới phiên ngươi càn rỡ.” Vẻ mặt Mặc Ly hết sức giận dữ, sát khí lóe ra, trầm giọng quát.
Ngồi ở trên cao, hai mắt Vân Khinh khẽ động, nếu cô nghe không lầm thì vừa rồi xương đùi của gã này đã bị Mặc Ly đá gãy nát rồi.
Không ngờ gã nọ cũng vô cùng kiên cường, cứng rắn chịu đựng không rên lấy một tiếng, hai tay chống trên mặt đất, rõ ràng là tư thế ngồi, nhất quyết không quỳ trước mặt Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng không thèm để ý tới, có thuận theo hắn hay không cũng không quan trọng, y có thể không quỳ, thì hắn cũng có thể giết.
Đưa mắt nhìn cái hộp gỗ trong tay Mặc Ngân, Độc Cô Tuyệt nhướng mày lên.
Mặc Ly thấy vậy suy nghĩ một chút, đặt cái hộp lên mặt đất, chuẩn bị tinh thần. Lúc nãy tên kia đưa mắt nhìn y, trong ánh mắt toát lên sự khinh bỉ, cẩn thận với hộp gỗ kia hay không không phải vấn đề, nhưng mặt mũi thì phải để ý. Nhưng nếu chỉ vì vấn đề sĩ diện mà dễ dàng đặt bản thân vào vòng nguy hiểm, thì bệ hạ bọn họ chưa bao giờ dạy. Huống chi Tề Chi Khiêm là loại người gì, thứ hắn đưa thì làm sao mà tốt đẹp gì được cơ chứ.
Chiếc hộp gỗ dễ dàng bị mở ra, bên trong không hề có cơ quan, độc dược hay ám khí, ngồi từ góc độ của Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, chỉ nhìn thấy bên trong hộp có một cuộn vải trắng nằm dưới đáy hộp, xem ra bên trong hộp này không có gì khác ngoài cuộn vải trắng này. Ý gì đây?
Mặc Ly thấy vậy bước lên một bước, nhíu mày lấy cuộn vải ra, thoạt nhìn qua thì cũng không ẩn giấu thứ gì sau lớp vải trắng, cuộn vải đó đã được quấn lại và có dạng cỡ một nắm tay, bên trong dường như đang bao lấy một thứ gì đó.
Mặc Ly khẽ dùng sức ấn ấn, trên mặt khoảnh khắc hơi biến sắc khẽ liếc mắt nhìn về phía Độc Cô Tuyệt, trên mặt hiện lên ý muốn nói gì đó.
Độc Cô Tuyệt vừa thấy Mặc Ly đột nhiên biến sắc, sau đó lại nhìn hắn có ý muốn nhắc nhở, thì cảm giác bất an lại càng thêm trầm trọng, lập tức quay đầu nhìn Vân Khinh nói nhỏ: “Nàng…”
“Mở ra…” Độc Cô Tuyệt mới nói được một chữ, Vân Khinh đột nhiên ngăn lời Độc Cô Tuyệt lại, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cuộn vải trắng nho nhỏ trong tay Mặc Ly, nét mặt rất kiên quyết, hai bên thái dương gân xanh nổi đầy, năm ngón tay nắm chặt vào tay vịn của chiếc ghế dựa bên cạnh, thẳng người lên.
Trái tim cô nhảy lên kịch liệt, ở trong đó là thứ gì? Thứ gì mà ngay cả Mặc Ly cũng biến sắc, thứ gì mà chỉ trong nháy mắt lại làm cho Độc Cô Tuyệt muốn cô rời khỏi đây? Là thứ gì mà cô không thể tự mắt mình nhìn thấy được? Hoặc là Mặc Ly cho rằng cô tốt nhất không nên nhìn thấy thứ đó? Cảm giác bất an trong lòng lại càng tăng, trái tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, thình thịch, thình thịch, âm thanh kia nghe thật nặng nề, giống như tiếng sấm giật đùng đùng ở bên tai.
Bên cạnh, Đinh Phi Tình đang ôm tiểu bảo bối, thấy dáng vẻ của Vân Khinh như vậy cũng vội đứng lên, hai mắt nhíu chặt lại.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy biết rằng muốn khuyên bảo Vân Khinh rời đi là không thể, có đôi khi trực giác của Vân Khinh lại vô cùng nhạy bén, đáng sợ đến kinh người. Hắn lập tức bình tĩnh quay lại nhìn Mặc Ly gật đầu.
Mặc Ly cắn chặt răng nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt một cái, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, bắt đầu mở cuộn băng vải đã được quấn chặt trong tay ra.
Mở ra một lớp ở bên ngoài, trên mảnh vải trắng loáng thoáng ẩn hiện nhiều đốm màu đỏ sậm, nổi bật trên nền vải trắng, vừa như mơ hồ nhưng lại cũng rất rõ ràng.
Bàn tay nắm chặt lại thêm chút nữa, trên người Độc Cô Tuyệt sát khí dần dần lộ ra, hai mắt bắt đầu trừng lên như yêu ma.
Sau khi mở đến tầng thứ hai, những đốm màu đỏ sậm lại càng rõ ràng hơn, hiển nhiên màu đỏ sậm lấm tấm ở lớp ngoài kia là do thấm từ thứ bên trong kia ra.
Đinh Phi Tình nhìn đến lúc này, hai mắt đột nhiên trợn to lên, ôm tiểu bảo bối liền đứng lên cao hơn một chút, những vết lấm tấm màu đen trên bề mặt miếng vải kia là vết máu.
Tề Chi Khiêm có thể đưa thứ gì cho Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh? Cái gì mà có thể có máu thịt? Cái gì mà ở thời điểm như thế này lại có thể đưa tới đây? Tề Chi Khiêm cũng sẽ không phí công làm những việc vô ích, y đưa cái gì Đinh Phi Tình dường như đã biết, điều này khiến cho trái tim cô càng thêm căng thẳng.
Chậm rãi mở lớp vải thứ ba ra, màu hồng nâu lấm tấm lại càng rõ ràng, càng lan rộng, thứ gì bên dưới tầng vải dưới cuối cùng kia, hầu như đã có thể nhìn ra hình dáng. Mặc Ly vốn là một nam tử đã từng trải qua cảnh chém giết, đổ máu trên chiến trường, vậy mà tay cũng đã hơi run lên.
Năm ngón tay của Vân Khinh bấu chặt vào tay vịn của ghế dựa, tựa như muốn đâm sâu vào trong thớ gỗ cứng rắn kia, cả người căng lên như dây cung, nét mặt hết sức lạnh lùng, không có biểu hiện gì khác, lạnh đến kinh người.
Bên cạnh, gã trung niên ngồi ở dưới đất thấy vậy, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng, trong ánh mắt là niềm vui sướng khi thấy người gặp họa, lẫn với sự khinh bỉ sâu sắc.
“Đủ rồi, không cần mở ra nữa, mang đi đi.” Đinh Phi Tình sắc mặt xanh mét, cắn chặt môi dưới đột nhiên quát lớn một tiếng.
Mặc Ly vừa nghe lập tức năm ngón tay dừng lại, tính sẽ nhận lấy rồi mang đi.
“Mở ra cho ta.” Giọng nói lạnh lùng như băng giá bật ra, đáy mắt của Vân Khinh lạnh đến không thể tả, sự lạnh lùng này đến cả băng giá mùa đông còn không bằng nổi, làm cho Mặc Ly rùng mình một cái. Vương hậu bọn họ chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng đến thế.
Thong thả gật gật đầu, sát khí tỏa ra từ người Độc Cô Tuyệt đã bao phủ khắp lều tướng quân.
Mặc Ly thấy vậy hung hăng siết chặt bàn tay lại, bàn tay run run bắt đầu mở lớp vải cuối cùng.
Một đoạn của ngón tay đã ngã sang màu xanh tím, đốt tay nho nhỏ, ngăn ngắn, kích cỡ này không phải của người lớn, da thịt sưng tấy lên, có vẻ như là của một đứa trẻ sơ sinh trắng trẻo mập mạp. Trên đoạn ngón tay đó vẫn còn điểm xuyết một vệt máu đỏ mới đông lại, vết máu nhè nhẹ theo bề mặt bị cắt đứt chảy xuôi xuống dưới bên dưới, bởi vậy mới thẩm thấu ra đến mấy tầng vải trắng ở bên ngoài.
Đáng lẽ lúc này ngón tay đó nên là của một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, nhưng nay nó lại lẳng lặng nằm trên mảnh vải trắng này, rõ ràng đến vậy.
“Tề Chi Khiêm!” Một tiếng gầm rống chợt vang lên, mặt Độc Cô Tuyệt đầy cuồng nộ, hung hăng vung ra một chưởng đánh lên mấy cái bàn dài bên cạnh. Những cái bàn này vốn được làm từ gỗ đào đỏ, nhưng bị một chưởng kia, tan tành thành khói bụi, văng khắp lều.
“Tần vương bệ hạ, Hàn vương bệ hạ, có vừa lòng với lễ vật của Thái tử điện hạ ta trao tặng không?” Chờ cho đến khi cuộn vải trắng kia được mở hẳn ra, gã trung niên nọ vẫn không nói gì cho tới lúc này chợt cười hắc hắc, nói tiếp: “Thái tử điện hạ ta nói, hai vị bệ hạ nếu còn dám dẫn quân làm loạn trên lãnh thổ Tề quốc ta, thì chờ đợi các ngươi ở phía sau sẽ còn là lễ vật hậu hĩnh hơn nhiều.”
Dứt lời, bàn tay trong tay áo vung lên, quay ngược lại hướng vào tim của mình đâm xuống. Xem ra gã đã sớm có chủ tâm, chuẩn bị sẵn cái chết ình.
“Tang.” Một tiếng đàn lạnh lẽo vang lên, âm nhận đánh rơi ám tiễn trong tay gã, những thiết kỵ đứng sát bên lập tức hành động, chĩa những mũi kiếm vào người gã, ngăn gã có những hành động bất thường khác.
“Vân Khinh.”
“Linh Đang.”
Độc Cô Tuyệt và Đinh Phi Tình vừa thấy động tác của Vân Khinh lập tức đồng thanh kêu lên, Độc Cô Tuyệt vội bước tới đưa tay kéo Vân Khinh lại. Đó là đầu ngón tay của con trai bọn họ, Vân Khinh lúc này hẳn rất đau đớn.
Không để ý đến Độc Cô Tuyệt và Đinh Phi Tình, Vân Khinh vẻ mặt lạnh như băng nhìn gã nọ, chậm rãi đứng lên, trên mặt chợt lóe sát khí, không có biểu hiện gì khác, lạnh đến dọa người, gằn từng chữ một: “Trở về nói với Tề Chi Khiêm, Vân Khinh ta từ hôm nay trở đi vĩnh viên không đội trời chung với y. Trên đời này, có y thì không có ta, có ta thì không có y.”
Lời nói tuyệt tình hòa lẫn vào gió đông, bay lên tận trời cao.