Nghe vậy, Hàn Phong chỉ khẽ gật đầu, cười nói:
– Yên tâm đi, sư huynh đã làm muội thất vọng bao giờ chưa?
Lâm Phi Vân nghe Hàn Phong nói vậy, hai mắt sáng rực, mặt cũng giãn ra phần nào.
Trên võ đài, Doãn Băng Hinh sớm đã nhanh chân đứng trên đó, thấy Hàn Phong bước lên, Doãn Băng Hinh không hề khách khí vung thanh trường kiếm trong tay, chỉ thẳng vào Hàn Phong, cười lạnh nói:
– Không nhìn ra ngươi cũng có vài phần bản lĩnh, có thể vào được tận vòng bảy, đúng là trước đây ta đã có chút sai lầm.
– Sai lầm của cô không chỉ từng ấy đâu.
Hàn Phong lạnh lùng nhìn Doãn Băng Hinh, nói.
Thấy Hàn Phong thái độ vậy, Doãn Băng Hinh khó chịu bĩu bĩu môi, nói:
– Hi vọng lát nữa người vẫn đủ sức nói ra câu đó.
Hàn Phong cười nhẹ, không trả lời.
Trận chiến vẫn chưa bắt đầu nhưng những người ngồi dưới đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng đậm.
Trác Minh đang ngồi trên vị trí chủ trì, nhìn hai kẻ trên bục, chân mày cũng phải nhíu lại.
Thượng Quan Vô Ngã bên cạnh thấy vậy, ha ha cười nói:
– Hình như hai kẻ đang đứng trên võ đài có mâu thuẫn với nhau. Tuyển thủ tên Hàn Phong đấu khí tu vi cũng không tệ, cốc chủ không lo lắng sao?
Nghe vậy, Trác Minh chỉ cười nhạt, nói:
– Mâu thuẫn giữa bọn tiểu bối ấy mà, để cho chúng tự giải quyết. Chúng ta chỉ nên đứng nhìn thôi.
Nhưng, trong lòng Trác Minh lại đang có một suy nghĩ khác, hắn sớm đã nhận ra vấn đề trên người Hàn Phong, mặc dù không thể phán đoán thực lực thật sự nhưng với con mắt của một thiên giai cường giả, hắn có thể nhận thấy một luồng khí tức lúc có lúc không trên người Hàn Phong, so với Doãn Băng Hinh mà nói, thậm chí còn mạnh hơn vài phần, nhưng hắn lại không lên tiếng nhắc nhở.
Đại hội cử hành đến ngày hôm nay, Thiên Thánh Cốc ngoài Doãn Băng Hinh ra những đệ tử tham gia khác sớm đã bị đào thải.
Với số điểm trước mắt, trừ phi Doãn Băng Hinh giành được quán quân, mới có thẻ giúp Thiên Thánh Cốc lọt vào top ba.
Nhưng, rõ ràng phía trước vẫn còn Đường Vũ Nhu, Lý Ngọc những tuyển thủ không hề yếu, nên Trác Minh biết lần này Thiên Thánh Cốc muốn vào được top ba là chuyện không thể.
Vậy thì cứ mặc kệ cho Doãn Băng Hinh và Hàn Phong thi đấu một trận, tiện thể mượn tay Hàn Phong
kiềm chế ngạo khí trên người Doãn Băng Hinh.
Doãn Băng Hinh không biết ý tưởng của cốc chủ, sau khi tuyên bố trận đấu bắt đầu, sớm đã đâm ra một kiếm.
– Hàn Phong, hôm nay ta sẽ thay mặt sư tỷ dạy dỗ ngươi.
Keng!
Doãn Băng Hinh hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay vung nhẹ, rung lên khe khẽ.
Bộ y bào trắng tuyết dù không có gió nhưng vẫn tự động uốn lượn mềm mại.
Vì đã phần nào hiểu được thực lực Hàn Phong nên ngay từ khi bắt đầu Doãn Băng Hinh đã không có ý định nể nang, chân hơi dịch chuyển, cả thân người bay lên như mộng như huyễn, hướng về phía Hàn Phong.
Điệp ảnh thiên huyễn!
Phía dưới có người thý Doãn Băng Hinh vừa lên đã dùng đến điệp ảnh thiên huyễn, nhất thời cũng sáng mắt. Họ vẫn còn nhớ rất rõ, mấy ngay trước lúc Hàn Phong đấu với Châu Di, Châu Di cũng dùng điệp ảnh thiên huyễn ngay từ khi bắt đầu.
Lúc đó, Hàn Phong đã hóa giải chiêu thức này một cách rất dễ dàng.
Nhưng điệp ảnh thiên huyễn mà Doãn Băng Hinh thể hiện bên trong đậm mùi coi thường.
Thấy Doãn Băng Hinh lại dùng điệp ảnh thiên huyễn, Hàn Phong mắt ánh lên một tia dị sắc, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh nói:
– Cô gái này đúng là hiếu thắng!
Thì ra điệp ảnh thiên huyễn mà Doãn Băng Hinh dùng tinh diệu hơn của Châu Di, chỉ có điều với Hàn Phong mà nói, không quá khác biệt.
Không phải điệp ảnh thiên huyễn uy lực không lớn, chỉ có điều bản thân nó hợp với địa giai võ giả trở lên hơn, với những đệ tử đấu khí mới ở nhân giai như Doãn Băng Hinh, điệp ảnh thiên huyễn sử dụng chỉ là bản giản hóa, đương nhiên Hàn Phong chỉ nhìn quá đã có thể phá giải.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 163: Coi nhẹ ngươi