Đa Đoạt đứng dậy nói: “Không có, kế hoạch cho Hắc Kỳ quân của chúng ta chiếm lĩnh toàn bộ Đông Hải cực kỳ thuận lợi, hoàn toàn không có cản trở gì, hiện nay, ngoài một số tên cướp trốn trong núi ra thì hầu như Đông Hải đã bị Hắc Kỳ quân nắm trong tay”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Được rồi, thế tiếp theo chúng ta sẽ chiêu mộ tân quân, thực hiện phòng thủ, bây giờ cũng đã đến lúc phải gặp mặt Thiết Huyết liên minh rồi”.
Tân Cửu bên cạnh nói: “Thất hoàng tử, căn cứ vào tin tức chúng ta lấy được thời gian gần đây, nhân số Thiết Huyết liên minh đang không ngừng tăng lên, có xu thế muốn ôm nhau sưởi ấm, thủ lĩnh Dịch Thiên là một người có cá tính, chẳng qua hắn ta không thể nắm giữ được người bên dưới, nên liên minh này thật ra là một tổ chức lòng mang quỷ kế”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Dù thế nào thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không đánh bại Thiết Huyết liêm mình, nắm thành Tế Nam thì Sơn Đông này mãi mãi không nằm trong tay chúng ta, nên ta mong mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng, đây chính là trận chiến gian nan nhất của Hắc Kỳ quân ta, nhưng chỉ cần nắm được nó, từ nay về sau không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản bước chân Hắc Kỳ quân ta được nữa”.
Lãnh Thiên Minh về đến nơi, hai tiểu cô nương đang ngồi xích đu, nói chuyện phiếm với nhau, Lãnh Thiên Minh ôm lấy Tiểu Lan từ phía sau, khiến Tiểu Lan sợ đến mức thét “a” lên đầy chói tai, Mộ Như Tuyết thiếu điều rút đao ra, thấy đó là Lãnh Thiên Minh thì hai người đều vui vẻ chạy tới…
“Lãnh ca ca, chàng muốn hù ta chết à?”, Tiểu Lan uất ức nói.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Có nhớ ta không”.
Tiểu Lan thẹn thùng nói: “Không…”.
Mộ Như Tuyết cũng cười nói: “Chàng đừng có bắt nạt người ta mỗi lần đến đây thế, đi ra ngoài lâu vậy chắc cũng mệt chết rồi, ta đi sắp xếp người làm cơm”.
Lãnh Thiên Minh giữ chặt tay Mộ Như Tuyết nói: “Chỉ cần nhìn thấy hai nàng, ta lại khỏe như trâu không biết dùng đâu cho hết sức, chẳng mệt tí nào cả”.
“Chàng…. Đáng ghét thật đó”.
Lúc này trong thành Tế Nam, Dịch Thiên mắng người bên dưới thật to: “Đúng là một