Có người nổ súng, nhưng thân thủ của Ninh Nhạc quá nhanh, cũng không tạo thành thương tổn gì cho cô ta.
Ninh Nhạc nhanh chóng biến mất khỏi tòa nhà.
Mọi người quay đầu lại, đã thấy Trần Duy ngã trên mặt đất, trên ngực là máu tươi giàn giụa.
Vừa nãy Ninh Nhạc nổ súng, là nhắm bắn vào Trần Duy.
Trần Duy vẫn chưa tắt thở, vẻ đờ đẫn trong mắt cô ta chậm rãi rút đi, biến thành mê man đau khổ.
Cô ta không nhớ rõ tại sao mình lại nằm trên mặt đất.
Đau quá…
Mau cứu tôi…
…
Ninh Nhạc bỏ chạy, bên ngoài đều là zombie, khẳng định mọi người không có khả năng đuổi theo, tức giận mắng vài tiếng đầy tức giận.
Minh Thù tựa vào cây cột, nhìn Hứa Sóc đang xoa xoa giữa trán:
“Sao anh có thể khống chế cô ta?”
Dị năng của hắn không phải chỉ có thể xác nhận được dị năng của người khác là gì sao?
Sao có thể khống chế được Trần Duy.
Hứa Sóc buông tay xoa trán: “Đây chẳng qua là một dị năng của tôi, là một loại dị năng có thể lợi dụng sức lực tinh thần, khống chế người khác.”
Một người đồng thời có hai dị năng không có gì kỳ lạ, nữ chính giả còn là toàn hệ cơ mà.
Nhưng người đàn ông trước mặt này, lại đồng thời có hai dị năng hiếm gặp.
“Có phải đang sùng bái (2) tôi không?” Hứa Sóc nháy mắt quyến rũ Minh Thù.
Sùng bái cái con khỉ.
Minh Thù xoay người bước đi.
“Này, tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, cô không báo đáp tôi sao?”
Hứa Sóc bùng nổ đuổi theo Minh Thù: “Nếu không có tôi, người bị đánh đuổi bây giờ nói không chừng sẽ là cô.”
Hắn dễ lắm sao!
Cô gái này chẳng có lấy một chút tình cảm.
Minh Thù không chút lưu tình cười nhạo: “Đội này là của tôi, người bị đánh đuổi chỉ có thể là bọn họ, sao lại là tôi, chỉ số thông minh bị thiếu mất à.”
Hứa Sóc: “…”
Không còn lời nào để nói.
…
Chuyện của Ninh Nhạc, làm mọi người không còn bất mãn với Diệp Miểu như trước, cho nên sau đó công việc thu xếp cũng coi như thuận lợi.
Nhưng mà bọn họ cũng không tìm được con zombie kia.
Bên phía Đinh Thu Dịch cũng không có động tĩnh gì, phỏng chừng cũng không tìm được con zombie kia.
Vài ngày sau, Hứa Sóc liền nhịn không được, cả ngày hô to gọi nhỏ với Minh Thù, cuối cùng kẻ bị đánh không phải chính là hắn sao.
“Con chó kia của cô đâu?”
Hứa Sóc đến trước mặt Minh Thù, hơi tò mò hỏi.
Minh Thù liếc nhìn hắn, cười: “Không phải nó đang ngồi xổm ở đây sao?”
Hứa Sóc lúc đầu còn không phản ứng kịp, chờ đến khi phản ứng kịp, lập tức nổi khùng:
“Cô không chọc tôi liền khó chịu?”
“Ừ, cả người khó chịu.”
Khỉ chứ, không chọc ngươi, trẫm kéo giá trị thù hận thế nào?
Ngươi nha mau hận trẫm một chút đi.
Trẫm buồn đến nỗi phải ăn thêm hai túi đồ ăn vặt, thứ này cũng không thèm hận trẫm.
Hứa Sóc nhanh chóng dập tắt lửa giận, lão tử không tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh.
Phải có trách nhiệm yêu thương bệnh nhân thần kinh.
Hắn chọt chọt Minh Thù: “Đem con chó bảy màu kia ra đây cho tôi nhìn một cái.”
Mấy ngày nay hắn một mực đi tìm, nhưng ngay cả cọng lông cũng chưa từng thấy.
“Tôi không có con chó bảy màu nào cả.”
Chó bảy màu, đột nhiên thật tức cười.
Chó bảy màu xù lông ở trong túi Minh Thù mài móng vuốt.
Hắn mới là chó, cả nhà hắn đều là chó.
Mặc kệ Hứa Sóc ầm ĩ thế nào, Minh Thù cũng không lấy thú nhỏ ra.
Thú nhỏ lên sân khấu chính là Mãn Hán Toàn Tịch.
Mời không nổi, mời không nổi, mời không nổi.
…
Năm ngày sau.
Minh Thù và Đinh Thu Dịch hội họp, Đinh Thu Dịch thu hoạch được nhiều hơn so với Minh Thù, tìm được một thi thể zombie nhìn qua có hơi đặc biệt, tinh thể thì đã bị người khác lấy đi.
Nhưng có phải là con zombie cấp 3 hay không thì cũng không biết.
Cuối cùng, đương nhiên cũng không tìm được con zombie cấp 3 kia.
Tổn thất của đội quá lớn, nhưng đến thì cũng đến rồi, không thể đến uổng phí.
Sau khi hội họp, Đinh Thu Dịch tổ chức mọi người thu thập một đợt vật tư, lúc này mới khởi hành về căn cứ.
Hứa Sóc vừa về đến căn cứ liền nghiên cứu thi thể kia, Minh Thù về nhà phát hiện không thấy dì Ninh đâu, vừa hỏi mới biết được mấy hôm trước Diệp Kỷ An đã sa thải dì Ninh. Đến nỗi tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân.
Cho dù là cô không đuổi dì Ninh đi, cuối cùng dì Ninh cũng đã đi rồi.
Cho nên cốt truyện này đều sẽ đi theo quỹ đạo.
Vậy tiếp theo hẳn chính là Ninh Nhạc lập mưu để zombie tấn công căn cứ?
***
(1) Ấn đường: Là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người.
(2) Sùng bái: Kính phục đến mức như tôn thờ.