Vài người đẩy cửa lui ra ngoài, Bạc Phục Sinh lòng muốn chết cũng đều có, “Tất cả đều là lỗi của mày, bắt gian cái quần què gì chứ, đến tặng đầu người thì có.”
Sau khi mọi người đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, Mạc Chi Dương cuối cùng nhịn không được mà cười thành tiếng, “hahahaha, cười chết em!”
“Bọn họ đến bắt gian, em còn cười!” Bạc Tư Ngự cảm thấy bất lực, ôm người vào lòng hôn lên trán, vừa thấy liền biết chuyện này là do cậu thúc đẩy, nhưng tại sao lại đến bắt gian?
Mạc Chi Dương liếc hắn một cái, còn không phải do cháu trai ngoan của hắn à, “Mau nhanh lên, em đói bụng!”
Nghe thấy Dương Dương kêu đói bụng, lúc này Bạc Tư Ngự mới bò dậy đi rửa mặt, cũng giúp cậu rửa mặt xong xuôi rồi mới dìu cậu chậm rãi ra cửa.
Quản gia đứng ở cửa cúi đầu, “Nguyên soái đại nhân, Mạc tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
“Ừm.” Bạc Tư Ngự đỡ người chậm rãi đi xuống cầu thang.
Mấy người đang ngồi trong phòng khách nhìn thấy người xuống, cũng không biết là sợ hay chột dạ, đồng loạt đứng dậy nhìn hai người tình tứ đi xuống lầu.
Tim Bạc Phục Sinh đang treo trên cuống họng, Tiêu Nghị cũng khó chịu không kém, hắn ta vậy mà mắng Cậu của mình là phế vật, nhưng tại sao Cậu lại đột nhiên xuất hiện ở nhà?
Mạc Chi Dương liếc nhìn những thân thích đang đứng cùng nhau, tại sao bọn họ lại không ngoan như thế khi đối mặt với cậu chứ? Thật là.
Dương Dương đói bụng, tất nhiên chuyện ăn cơm quan trọng, cho nên Bạc Tư Ngự mặc kệ những người đó, đỡ cậu đến nhà bếp ăn cơm trước.
Phòng bếp và phòng khách cách nhau một bức tường, từ cách cửa khép hờ có thể nghe thấy âm thanh va chạm của đồ sứ, mấy người bên ngoài thì đang oán trách lẫn nhau.
“Đều tại mày, nói cái gì mà bắt gian, cuối cùng thì sao?” Bạc Phục Sinh cũng không ngờ rằng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy, vốn dĩ Bạc Tư Ngự đang muốn động đến ông ta, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp đem nhược điểm đưa tới cửa.
Đừng nói Bạc Phục Sinh, ngay cả Tiêu Nghị cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao người bên trong chăn lại là Cậu của hắn ta, nhưng mà không phải Cậu đang ở Arans sống chết chưa biết sao?
Chuyện này thực sự rất khiến người ta kinh ngạc.
Những người ở trong phòng khách này mỗi người một suy nghĩ riêng, nửa tiếng sau cuối cùng người cũng bước ra, vài người ánh mắt trông mong đứng nhìn Bạc Tư Ngự che chở cho vợ nhỏ của hắn đi đến.
Bạc Tư Ngự tự mình ngồi trên ghế sô pha đơn, sau đó ôm chặt Dương Dương vào lòng, lúc này mới có thời gian liếc nhìn một vòng người này, “Cháu thật có tiến bộ, dám bắt gian tôi?”
“Cậu à, cháu không biết là Cậu nhưng cháu có bằng chứng. Mấy ngày nay tối nào bạn cùng bàn của Mạc Chi Dương cũng đến đây, cháu có ảnh chụp.” Tiêu Nghị nói rồi lấy điện thoại di động ra.
Mạc Chi Dương không kìm được, bật cười, “Hahahaha.” Tiêu Nghị đến đây là để mang lại niềm vui sao? Đến bây giờ còn không hiểu.
“Người đó chính là tôi!” Bạc Tư Ngự hoàn toàn đen mặt, không ngờ cháu ngoại trai của mình lại ngu ngốc như vậy, “Bạn cùng bàn của Dương Dương là tôi, hiểu chưa?
Nếu bây giờ Tiêu Nghị còn không hiểu thì thật sự quá ngu, bây giờ nghĩ lại mới thấy thật đúng là như vậy, chẳng trách Cậu lại đột nhiên xuất hiện ở trường học, chẳng trách quan hệ giữa hai người tốt như vậy.
Hóa ra lúc ở trường học đã thông đồng với nhau!
Hắn ta lẩm bẩm một mình, “Thì ra là vậy.”
“Về đi, về kết hôn Bạch Dung đi.” Vừa rồi lúc ăn cơm Dương Dương nói nên để hai người kia kết hôn, như vậy mới có thể hành hạ lẫn nhau, Bạc Tư Ngự cảm thấy cũng đúng nên cứ làm như vậy thôi.
Nói đến hai chữ kết hôn, Tiêu Nghị theo bản năng lắc đầu, “Không!”
“Nghe nói Bạch Dung đã mang thai, chẳng lẽ cháu không định chịu trách nhiệm sao?” Bạc Tư Ngự biết ý của hắn ta, trong lòng hắn ta vẫn còn nhớ thương đến bạn nhỏ dễ thương trong ngực hắn, nhưng người như vậy làm sao mà xứng?
Quả thật, nếu nói không chịu trách nhiệm thì về tình về lý đều thật sự không thể nào nói nổi, Tiêu Nghị không cảm thấy mình là đồ khốn nạn, nhưng cũng không muốn bị trói chung với một kẻ dối trá như Bạch Dung.
Bạc Tư Ngự thấy hắn ta không nói lời nào, trực tiếp làm rõ: “Nếu cháu không chịu, vậy tôi sẽ lấy lại mọi thứ của Tiêu gia.”
“Cậu!” Tiêu Nghị hiểu rất rõ Tiêu gia có thể kiên trì được đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào Cậu của mình, nếu Cậu rút lui thì Tiêu gia thật sự không có cơ hội trở tay.
Mạc Chi Dương không cần suy nghĩ cũng biết Tiêu Nghị nhất định sẽ lựa chọn kết hôn với Bạch Dung, thiên hạ nhốn nháo đều vì hướng đến quyền lợi, bản chất con người là như thế.
Giải quyết xong chuyện của Tiêu Nghị, Bạc Tư Ngự đưa mắt nhìn những thân thích kia, liếc mắt quét qua vài người, “Trở về hết đi, từng người trở về thu dọn một chút.”
Trước kia hắn vẫn luôn không động thủ, chỉ cảm thấy giẫm chết con kiến cũng không cần thiết, bây giờ còn dám ăn hiếp vợ của hắn, vậy thì không thể trách hắn tàn nhẫn độc ác.
Đám người lần lượt rùng mình, đột nhiên cảm giác mùa đông đang đến gần.
Tiêu Nghị đồng ý, hôn lễ được lên kế hoạch vào một tháng sau.
Tiêu Nghị thất tín, không cho Bạch Dung một hôn lễ hoành tráng vang dội như đã hứa, trong ngày cưới, được tổ chức đơn giản đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bạch Dung cầm hoa, mặc một bộ tây trang màu trắng, từng bước đi về phía người đàn ông đang mất kiên nhẫn kia, rất rõ ràng sau khi mình gả cho hắn ta sẽ trãi qua những ngày thế nào.
Trừ bỏ gả cho Tiêu Nghị thì cậu ta không còn sự lựa chọn nào khác, bi ai cỡ nào chứ.
Nhìn người đàn ông đi tới trước mặt, Tiêu Nghị cũng không thèm đưa tay ra, quay đầu đối mặt với linh mục, vẻ mặt như đang tham gia một cuộc họp phức tạp.
Mạc Chi Dương ở phía dưới nhìn lên, không khỏi kinh ngạc: Tiêu Nghị này thật đúng là cặn bã đến tận cốt tủy. Nghĩ đến đó không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nếu hắn dám đối xử với mình như thế, vậy chắc chắn sẽ đá hắn đi rồi tiêu sái mang bụng bầu bỏ chạy.
Bạc Tư Ngự nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của cậu liền lấy lòng tiến đến hôn cậu một cái, mặc kệ thế nào thì làm nũng bán manh* chắc chắn sẽ có ích.
(*) Bán manh: tỏ vẻ dễ thương lấy lòng…
Quả nhiên, ánh mắt của Dương Dương hiền lành đi không ít.
Nhìn thấy màn giao lưu của hai người dưới đài, trong lòng Bạch Dung cảm thấy đố kỵ.
Ngay sau khi hai người kết hôn đã bị Bạc Tư Ngự gói ghém ném đến tinh cầu hoang dã.
Mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở.
Khi Mạc Chi Dương được đẩy vào phòng sinh, gào thét khàn cả giọng, “Bạc Tư Ngự, tôi sẽ giết anh!”
Bên trong phòng sinh truyền ra tiếng la hét thất thanh, Bạc Tư Ngự nghe thấy mà lạnh cả người.
“Bạc Tư Ngự, tôi muốn giết anh a~ Anh đã bị đánh cả ngàn đao, tôi muốn cắn chết anh!”
Khi tiếng la hét và mắng mỏ trộn lẫn vào nhau khiến Bạc Tư Ngự giống như một con kiến đang bò trên chảo nóng, xoay quanh bên ngoài phòng sinh.
Thân thể Dương Dương không phải Omega bình thường, quá trình sinh sản tương đối khó khăn hơn, sau khi người được đẩy vào bên trong Bạc Tư Ngự liền hối hận, bản thân không nên ích kỷ nhất định muốn sinh em bé.
Đó là lần đầu tiên Bạc Tư Ngự cảm nhận được cái gì gọi là sống một giây như cả một năm, hận không thể lao vào chịu đau thay cậu.
Không biết đã qua bao lâu, dù sao Bạc Tư Ngự cũng cảm thấy giống như đã qua mấy năm, cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở ra, sải bước xông lên, “Bác sĩ, dù thế nào cũng phải bảo vệ em ấy!”
Bác sĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu hắn đang nói gì, vội xua tay, “Không, Nguyên soái đại nhân, đều bình an đều bình an.”
Nghe được tin này toàn thân Bạc Tư Ngự mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất, người không biết còn tưởng rằng hắn sinh em bé.
“Về sau sẽ không sinh nữa!” Khuôn mặt nhỏ của Mạc Chi Dương thái nhợt, đáng thương nhìn cha của đứa nhỏ.
Bạc Tư Ngự nhẹ nhàng ôm người vào lòng, “Không sinh, không sinh nữa.” Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, vậy hắn sống sờ sờ lại đau lòng chết mất.
“Nhãi con đâu?” Mạc Chi Dương rốt cuộc cũng nghĩ đến đứa nhỏ vừa mới cất tiếng khóc chào đời, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ mang đến một con khỉ giống như cục thịt nhăn dúm dó thì đột nhiên hối hận, “Tôi tm sinh ra cái gì vậy?
(*)Tm: mẹ nó.
Đau đầu.
Cậu lớn lên cũng không kém, Bạc Tư Ngự càng đẹp mắt, nhưng tại sao đứa bé này lại xấu như thế?! Có phải bị tráo đổi rồi không, đây là suy nghĩ đầu tiên của Mạc Chi Dương khi nhìn thấy con mình.
Đến khi nhãi con lớn lên cũng không dám nói chuyện này với nó.