Tô Việt Thâm rất quen thuộc với Hương Giang, mặc dù Đồng Tuyết Lục cũng đã nói sau khi tới ông chủ Trương sẽ giúp cô thu xếp, nhưng anh ấy vẫn cử một trợ đắc lý của mình đi cùng họ đến Hương Giang.
Ông chủ Trương đã sắp xếp cho nhóm Đồng Tuyết Lục vào ở một khách sạn cao cấp nhất Hương Giang, giá một đêm lên tới vài trăm tệ.
– — Mấy trăm tệ vào năm 1989.
Mặc dù cặp song sinh cũng thường xuyên nhìn thấy nhiều đồ tốt, nhưng vẫn nhịn được mà tặc lưỡi.
Tuy nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của mẹ mình, họ cũng bắt chước bĩnh tĩnh trở lại.
Ông chủ Trương thật lòng thưởng thức người đẹp như Đồng Tuyết Lục, nhưng anh ta cũng chỉ là thưởng thức mà thôi.
Trước khi anh ta gặp được Ôn Như Quy chồng cô thì trong lòng vẫn ôm chút tâm tư, nhưng sau khi nhìn thấy, chút tự tin cỏn con trong lòng anh ta bị nghiền nát trên đất một cách tàn nhẫn.
2 vợ chồng họ thật xứng đôi vừa lứa, ngoại hình của cả 2 đều vô cùng hoàn hảo, nếu gia nhập giới giải trí chắc chắn đạt tới cấp bậc thiên vương thiên hậu.
Ông chủ Trương sắp xếp một chiếc xe chuyên đưa đón bọn họ tới các điểm tham quan khác nhau, còn đặt sẵn đồ ăn ngon cho họ.
Hương Giang không hổ là thiên đường của mỹ thực, chỉ một bát mì vằn thắn và mì xe đẩy đều có thể khiến người ta ăn mà không dừng lại được.
Ngồi trong nhà hàng bên cạnh Cảng Victoria thưởng thức bữa tiệc hải sản.
2 con tôm hùm lớn được làm thành hình đôi rồng ngậm hạt châu, chỉ cần lật vỏ tôm lên là có thể mở ra được, thịt tôm rất mềm và tươi đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng cả lưỡi.
1 ngụm 1 chiếc bánh bột lọc nhân tôm biển vừa dai vừa ngon, không thể thiếu bào ngư và vi cá mập.
Cặp song sinh chưa từng được ăn sushi, lần đầu tiên được nếm thử món này, đồ tham ăn Đồng Yến Ngôn nhanh chóng chấp nhận, ăn đến mức 2 mắt cậu đều nheo lại.
Nhưng Ôn Tẫn Nhiễm lại không thể chấp nhận được loại đồ ăn chỉ chín nửa vời này, cô bé chỉ nếm 1 miếng là bỏ, thậm chí còn kêu ca với mẹ rằng nó quá tanh.
Đồng Tuyết Lục thở dài trong lòng rằng con gái cô không có số hưởng, món sushi ngon như vậy mà lại không thích.
Một nhà 3 người vừa thưởng thức những món ăn ngon vừa ngắm cảnh đẹp của cảng Victoria, khiến người ta phải cảm thán cuộc sống kiểu này quả thật còn thú tiêu dao tự tại hơn cả thần tiên.
Sau khi ăn xong bữa tiệc hải sản, tất nhiên không thể bỏ qua các món ăn vặt chuẩn vị Hương Giang.
Nhất định phải uống một cốc trà sữa kiểu Hồng Kông và nếm thử một phần cá viên cà ri, súp vi cá mập, vịt quay giòn, thịt nướng kiểu Hồng Kông.
Chưa đầy mấy ngày, Đồng Tuyết Lục đã nhận thấy phần eo của mình lại tăng thêm một vòng.
===
Ngoài việc ăn uống, Đồng Tuyết Lục còn dẫn cặp song sinh đến nhà thi đấu Hồng Khám để nghe buổi hòa nhạc chia tay với giới âm nhạc của Trương Quốc Vinh.
Khi anh trai Trương Quốc Vinh đang ở thời kỳ đỉnh cao vào năm 1989, lại bất ngờ tuyên bố chia tay giới âm nhạc và tổ chức 33 buổi hòa nhạc tại nhà thi đấu Hồng Khám.
Trước khi xuyên sách Đồng Tuyết Lục chưa từng đi nghe concert của anh ấy, vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, không nghĩ tới kiếp này lại thực hiện được giấc mơ này.
Cô sắm vai thành một thiếu nữ theo đuổi ngôi sao, cùng la hét, hô hào cùng với nhóm fan hâm mộ của Hương Giang, khiến cho 2 anh em song sinh thấy mở to mắt há miệng.
– — Quá đỗi kinh ngạc.
– — Hóa ra mẹ còn có một mặt kích động cuồng dã như vậy!
Thời đại này trong nước vẫn chưa hình thành trào lưu theo đuổi ngôi sao, mọi người theo đuổi thần tượng còn khá dè dặt, tặng quà viết thư cho diễn viên, hoặc khi gặp ngôi sao mà mình thích mặt đỏ tai hồng, nhưng điên cuồng như vậy thì gần như không có.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, giọng của Đồng Tuyết Lục đã khản đặc, đôi mắt cũng sưng húp vì khóc.
===
Sau khi về đến khách sạn, Đồng Yến Ngôn lén gọi điện thoại kể lại cho cha: “Cha ơi, chuyện lớn không tốt!”
Ôn Như Quy: “Nói.”
Đồng Yến Ngôn: “Cha ơi, cha gặp phải tình địch rồi, mẹ đã khóc sưng húp cả mắt như hạt óc chó chỉ vì một người đàn ông khác, còn điên cuồng hò hét tên của chú ấy suốt 2 tiếng đồng hồ, đến độ bây giờ không nói chuyện được nữa.”
Ôn Như Quy: “…”
“Cha, cha có nghe không đó?”
Đầu bên kia điện thoại im ắng, Đồng Yến Ngôn kêu lên 2 tiếng: “Cha ơi, người đàn ông kia trông rất đẹp trai, còn biết hát hò nhảy múa, con cũng không ngại…”
– — Đổi một người cha khác đâu.
Cậu bé còn chưa kịp nói hết thì đầu đã nổi một cục u, quay đầu lại nhìn thấy em gái đang đứng sau lưng mình.
Ôn Tẫn Nhiễm dành lấy điện thoại, mở miệng an ủi người cha già: “Cha ơi, cha đừng nghe anh nói linh tinh, người đó là ngôi sao lớn, mẹ đưa chúng con đi nghe buổi hòa nhạc của chú ấy.”
Ôn Như Quy: “Mẹ con khóc rồi à?”
Ôn Tấn Nhiễm: “Vâng, mẹ có hơi kích động, bởi vì ngôi sao kia sắp giải nghệ. Nhưng mà cha đừng lo lắng, chú ấy chỉ là một ngôi sao lớn mà thôi, hơn nữa con cảm thấy còn không đẹp trai bằng cha đâu.”
Ôn Như Quy: Không hề cảm thấy được an ủi chút nào.
– — Vợ anh lại khóc vì người đàn ông khác, còn liên tục gọi tên người đó suốt 2 tiếng đồng hồ, thật chua xót, thật ghen tị.
Bởi vì Đồng Tuyết Lục đã ngủ say nên Ôn Như Quy không nỡ đánh thức cô dậy.
Sau khi cúp điện thoại, anh chỉ có thể một mình âm thầm gặm nhấm vị chanh chua loét.
Sau khi về tới ký túc xá, anh lôi chiếc kèn Xô-na bị phủi bụi đã lâu ra.
– — Ai mà chẳng vừa đẹp trai lại vừa biết hát hò nhảy múa chứ.
===
Ngoài việc ăn uống vui chơi ra, Đồng Tuyết Lục còn ký 2 hợp đồng lớn với ông chủ Trương, đúng là vui chơi không bỏ lỡ kiếm tiền.
Ngay lúc cô chuẩn bị trở lại Bắc Kinh, cô đã gặp một người.
Ngày hôm đó khi cô vừa ra khỏi trung tâm mua sắm, đang chuẩn bị lên xe thì bị một người phụ nữ gọi lại: “Tuyết Lục? Đồng Tuyết Lục là cô phải không?”
Đồng Tuyết Lục quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng đứng trước mặt mình, cô ấy mặc một chiếc váy 2 dây màu đỏ, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, đeo kính râm trên sống mũi.
Trong thoáng chốc cô không nhận ra đối phương: “Xin hỏi cô là?”
Người này trông rất quen mắt, hơn nữa gặp được ở Hương Giang còn nói tiếng phổ thông và biết tên của cô nữa, điều này rất kỳ lạ.
Người phụ nữ lấy kính râm xuống, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Là tôi.”
– — Thôi Nhu Nhu!
Trong lòng Đồng Tuyết Lục có hơi kinh ngạc.
Kể từ khi tốt nghiệp, Thôi Nhu Nhu tham dự đám cưới của cô xong đã không còn tin tức gì nữa, cô ấy đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, như thể bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Chủ nhiệm lớp và các bạn học khác cũng không có tin tức gì của cô ấy, có một khoảng thời gian còn đồn rằng cô ấy đã chết, cô không nghĩ tới mình lại gặp được cô ấy ở đây.
“Sao cô lại ở Hương Giang vậy?”
Thôi Nhu Nhu mỉm cười vô cùng quyến rũ: “Tôi định cư ở Hương Giang, còn cô thì sao? Sao lại tới đây thế?”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi dẫn con trai và con gái đến đây chơi.”
Thôi Nhu Nhu nhìn về phía sau cô, trong đáy mắt chợt hiện lên vẻ ngưỡng mộ: “Thật không ngờ con cô lại lớn thế này rồi.”
Nói xong, tay cô ấy mò vào trong túi xách lục lọi: “Ôi, tôi không biết sẽ gặp các cô, trên người tôi cũng không mang bao lì xì hay thứ gì, cô cầm lấy cái này đi mua đồ ăn nhé.”
Vừa nói cô ấy cầm 1 cuộn đô la Hồng Kông muốn nhét cho cô, nhưng lại bị Đồng Tuyết Lục từ chối: “Không cần, không cần đâu, chúng không còn là trẻ con nữa, cô đừng khách sáo thế.”
Đồng Yến Ngôn cười nói: “Cô ơi, mẹ cháu nói đúng đấy, cô không cần tặng lì xì cho chúng cháu đâu. Nhưng mà trông cô thật xinh đẹp, cháu còn không biết mẹ cháu lại có một người bạn đẹp như vậy đâu.”
Thôi Nhu Nhu bị cậu chọc cười, nhìn Đồng Tuyết Lục nói: “Con trai cô thật biết nói chuyện, bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô uống cà phê?”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
Bọn họ cùng nhau đến quán cà phê bên cạnh, cặp song sinh không ngồi yên được, chạy tới bên cạnh chơi game.
Thôi Nhu Nhu bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, động tác rất tao nhã: “Có phải cô rất tò mò tại sao tôi lại định cư ở Hương Giang đúng không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm nay không hề có tin tức gì của cô, các bạn học đều tò mò không biết cô đã đi đâu.”
Thôi Nhu Nhu đặt tách cà phê xuống rồi khẽ cười: “Tôi vẫn luôn ở Bắc Kinh, hơn nữa còn từng trông thấy cô.”
Đồng Tuyết Lục: “
Thôi Nhu Nhu không hề giấu giếm: “Sau khi tôi tốt nghiệp thì đến làm việc Cục An ninh Quốc gia, chỉ có điều không phải đường đường chính chính, mà là…cảnh sát ngầm.”
– — Cảnh sát ngầm!
– — Đồng Tuyết thật sự có hơi kinh ngạc
Thôi Nhu Nhu trông rất quyến rũ, đi đường lúc nào cũng uốn éo vòng eo như con rắn nước, nhưng các bạn học đều không thích cô ấy, nhất là các bạn học nữ.
Bởi vì dáng vẻ của cô ở đặt ở thời đại này quả thật có chút thiệt thòi, vẻ ngoài trông hơi giống hồ ly tinh, hơn nữa mỗi một cử chỉ động tác của cô ấy đều rất suồng sã.
Chẳng qua Đồng Tuyết Lục không thân quen với cô ấy lắm, cảm thấy cô ấy lòng dạ khó lường. Nhưng chỉ cần đối phương không có ý hại người thì từ trước đến nay cô cũng lười để ý.
Tuy nhiên cô không nghĩ tới một Thôi Nhu Nhu như vậy, vậy mà lại trở thành cảnh sát ngầm, đúng là thật sự rất bất ngờ.
Thôi Nhu Nhu mỉm cười: “Trước giờ cô rất bình tĩnh, thật sự rất hiếm thấy được biểu cảm này trên mặt của cô.”
“Sau khi tôi tốt nghiệp được Cục An ninh Quốc gia tuyển chọn, sau đó không ngừng thuyên chuyển trong các ngành nghề khác nhau, đóng rất nhiều thân phận bất đồng, tìm ra gián điệp ẩn náu trong quần chúng nhân dân, cho nên không liên lạc với mọi người.”
Đồng Tuyết Lục: “Vậy cô nhìn thấy tôi khi nào thế?”
Thôi Nhu Nhu: “4 năm trước, chính là lần Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hân bị bắt, tôi cũng có tham gia điều tra nửa chừng, nhưng thân phận của tôi không thể bị bại lộ.”
“Vậy bây giờ cô ở Hương Giang là vì đã từ bỏ công việc cảnh sát ngầm rồi à?”
Thôi Nhu Nhu gật đầu: “Ừ, tôi tự do rồi, thật ra tôi có 2 chuyện vẫn không hiểu cho lắm.”
“Cô cứ nói.”
“Một là Giáo sư Ôn mắc bệnh kia, cô thật sự không để ý sao? Xin lỗi nếu cô ngại trả lời câu hỏi này thì không cần trả lời.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không ngại. Yêu một người không phải là vì anh ấy sẽ luôn khỏe mạnh, mà là có một ngày anh ấy không khỏe nhưng cô vẫn yêu như thuở ban đầu.”
Thôi Nhu Nhu nghĩ ngợi một chút, cười khổ một tiếng: “Chẳng trách cô lại hạnh phúc như vậy, bởi vì không phải ai cũng đều có thể làm được điều này.”
– — Cô ấy không làm được.
“Thứ 2, tại sao lúc đó cô không muốn gặp Tưởng Bạch Hủy? Cô ta đã mấy lần đưa ra yêu cầu được gặp cô, nhưng cô đều từ chối, khiến cô ta tức đến mức phát điên.”
Đồng Tuyết Lục chớp mắt: “Tôi cố tình không đi gặp cô ta đó.”
Đến cuối cùng Tưởng Bạch Hủy vẫn muốn kéo cô xuống nước, tại sao cô phải đáp ứng nguyện vọng trước khi chết của cô ta chứ?
– — Cô chính là muốn để cô ta ôm sự tiếc nuối cùng không cam lòng xuống địa ngục.
Hơn nữa, cô đi gặp thì lại thế nào chứ, chẳng phải là nghe cô ta oán trách mình sao?
– — Tạo sao cô phải tự rước bực bội vào người chứ?
– — Là do đồ ăn không ngon hay là không thích kiếm tiền đây?
Thôi Nhu Nhu nhìn cô đầy tán thưởng: “Quả nhiên là cô, chiêu này của cô thật sự đủ tàn nhẫn, Tưởng Bạch Hủy đến chết đều gọi tên cô.”
“Phụt!”
Đồng Tuyết Lục suýt chút nữa thì cười phun cả cà phê, sau đó cô hỏi một câu: “Đúng rồi, cô có biết tại sao Tiền Thái Hân lại nhằm vào tôi không?”
Thôi Nhu Nhu tò mò liếc nhìn cô một cái: “Không phải cô đi gặp Tiền Thái Hân rồi à? Lẽ nào cô không hỏi cô ta?”
Đồng Tuyết Lục nhún vai: “Hỏi rồi, nhưng cô ta không nói. Tôi thấy vậy thì mới nói là vậy thì thôi, để cô ta ôm bí mật đó xuống địa ngục cùng.”
“Phụt!”
Lần này đến lượt Thôi Nhu Nhu phì cười: “Cô thật sự quá tàn nhẫn rồi, thảo nào Tiền Thái Hân tới tận lúc chết vẫn còn tỏ ra cực kỳ tức giận, cô có còn nhớ anh trai của cô ta không?”
Đồng Tuyết Lục lộ ra biểu cảm mê mang: “Anh trai của Tiền Thái Hân? Tôi cần phải biết đến anh ta hả?”
Thôi Nhu Nhu nhìn dáng vẻ này của cô, thở dài: “Chẳng trách Tiền Thái Hân sẽ hận cô như vậy, thậm chí cô còn không nhớ nổi người anh trai này của cô ta.”
“Anh trai của Tiền Thái Hân bị khuyết tật bẩm sinh, còn mắc chứng trầm cảm nữa, là bạn học cùng lớp bên cạnh thời cấp 2 với cô. Theo như lời của Tiền Thái Hân thì anh trai cô ta rất thích cô, đã tỏ tình với cô nhưng bị cô từ chối. Sau đó không đến 1 năm thì anh trai cô ta đã tự sát.”
Đồng Tuyết Lục lại cảm thấy kinh ngạc một lần nữa: “Tôi thật sự không có bất kỳ ấn tượng nào dù chỉ một chút.”
Đột nhiên, trong đầu cô chợt hiện lên một cảnh tượng mơ hồ, trong cảnh tượng đó có một cậu bé tuấn tú có sắc mặt hơi xanh xao đưa bức thư tình cho nguyên chủ, nhưng lại bị nguyên chủ từ chối.
Nguyên chủ còn mắng cậu ta là tên què, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga.
Nghĩ tới đây, Đồng Tuyết Lục không khỏi đỡ trán, hóa ra là tội lỗi nguyên chủ để lại.
1 sinh mạng tươi trẻ chắn ngang giữa họ, chẳng trách Tiền Thái Hân lại đối đầu với cô khắp mọi nơi, chỉ mong cô chết đi.
Tuy nhiên nguyên chủ và những người có liên quan đều đã không còn, Tiền Thái Hân cũng đã chết, có giải thích chuyện này cũng vô ích.
Thôi Nhu Nhu cười nói: “Chính vì cô không nhớ nên cô ta mới càng hận cô. Cô ta nói cô hại chết anh trai cô ta, nhưng lại sống thoải mái vui vẻ như vậy.”
Đồng Tuyết Lục có chút nghẹn lời: “Nhưng mà có 1 điểm kỳ lạ là, nếu như anh trai cô ta vì tôi mà chết thì tại sao lúc mẹ Tiền Thái Hân nhìn thấy tôi, hình như bà ta không nhận ra tôi?”
Thôi Nhu Nhu: “Cha mẹ và người thân của Tiền Thái Hân không biết chuyện này. Tiền Thái Hân cũng chỉ biết được chuyện này qua quyển nhật ký của anh trai cô ta để lại. Cũng chính vì thế mới căm ghét cô, lúc nào cũng nhắm vào cô chỉ là để đòi lại công bằng cho anh trai mình.”
Đồng Tuyết Lục: “…”
Nguyên chủ có lỗi nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc anh trai Tiền Thái Hân tự sát.
– — Mà là khiến cô phải gánh tai bay vạ gió này giúp cô ấy.
Sau khi tạm biệt Thôi Nhu Nhu, Đồng Tuyết Lục không để chuyện của Tiền Thái Hân ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Mọi chuyện đã trở thành dĩ vãng, có rối rắm cũng chẳng có tác dụng gì.
===
Ngày thứ 3 cô dẫn cặp song sinh trở về Bắc Kinh, trợ lý của Tô Việt Thâm giúp bọn cô gửi đồ đạc về Bắc Kinh.
Vợ và con trai đã rời Bắc Kinh hơn nửa tháng, Ôn Như Quy thật sự cảm thấy một ngày như cách 3 thu.
Nhất là sau khi nghe thấy con trai nhắc tới việc Đồng Tuyết Lục lại khóc vì một người đàn khác, Ôn Như Quy chỉ ước gì có thể mọc cánh bay ngay đến Hương Giang.
Khó khăn lắm mới chờ được ngày họ quay trở lại Bắc Kinh, anh ngồi xe đến Thâm Quyến đón họ trước.
Ôn Như Quy đến chờ ở đại sảnh của hải quan trước đó một tiếng.
Người qua cổng hải quan cũng không nhiều, anh cho rằng Đồng Tuyết Lục và cặp song sinh chắc hẳn sẽ nhanh chóng qua cổng, tuy nhiên đã quá thời gian dự kiến hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy người đâu cả.
Thời gian trôi qua từng chút một, Ôn Như Quy không khỏi nhíu mày lại.
Nhìn thấy anh rể như kiến bò trên chảo, Tiêu Gia Minh không nhịn được mở miệng an ủi: “Anh rể đừng vội, có lẽ là do có chuyện gì đó nên mới chậm trễ, hôm nay người qua cổng hải quan không nhiều, hẳn là sẽ ra nhanh thôi.”
Ôn Như Quy lơ đễnh ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt nhìn về cổng ra của hải quan, trong lòng lo lắng không yên.
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua nhưng vẫn không thấy người ra.
Ngay cả Tiêu Gia Minh cũng bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng: “Hay là để em gọi điện cho chú Thâm xem, hỏi thử bên chỗ chú ấy có thể liên lạc được với trợ lý của chú ấy không?”
Tuy rằng có máy nhắn tin, điện thoại và máy BB (?), nhưng tín hiệu liên lạc giữa Bắc Kinh và Hương Giang hoàn toàn khác nhau, ở Hương Giang không dùng được máy BB và máy nhắn tin, cho nên không thể liên lạc được.
Ôn Như Quy đang định nói được, thì chợt nghe thấy tiếng trò chuyện của một người vừa qua cổng hải quan với người nhà mình vang lên.
“Sao hôm nay anh qua cổng hải quan lại muộn hơn nửa tiếng vậy?”
“Xảy ra tai nạn xe hơi, có một chiếc xe tư nhân đi đằng trước bọn anh bị xe tải chở hàng tông phải, một nhà 3 người chết ngay tại chỗ.”
“Ôi trời ơi, thế này cũng sợ quá đi mất!”
“Đúng vậy, nghe nói là 1 bà mẹ trẻ dẫn theo một cặp song sinh, đứa trẻ bị đâm trúng máu me nát bấy, anh sợ gần chết!”
– — Một nhà 3 người?
– — Bà mẹ trẻ, cặp song sinh?
– — Máu me nát bấy?
Trái tim Ôn Như Quy ‘lộp bộp’ một tiếng, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa thì nôn ra một ngụm máu.
Anh lao tới như điên rồi hỏi: “Xin hỏi cặp song sinh kia là trai hay gái, hay là 1 bé trai và 1 bé gái? Còn có mẹ của bọn trẻ còn sống hay không?”
2 người vừa rồi nói chuyện bị anh làm cho giật mình, vốn định mắng người, nhưng thấy vẻ ngoài điển trai của anh, hơn nữa còn gấp gáp như vậy, bèn nuốt lời mắng chửi trở lại.
“Lẽ nào anh là người nhà của họ sao? Tôi cách hơi xa một chút, chỉ thấy có một cô bé mặc váy màu trắng, tóc dài đến eo, nghe nói bà mẹ cũng chết ngay tại chỗ.”
Sắc mặt Ôn Như Quy trắng bệch, vẻ hồng hào trên người dường như đều rút sạch.
Buổi sáng trước khi họ trả phòng bọn anh còn gọi điện trò chuyện với nhau, con gái nói với anh rằng hôm nay cô bé sẽ mặc váy màu trắng.
Đôi tay anh run lên bần bật.
– — Không phải, không phải là họ đâu.
Tiêu Gia Minh ở bên cạnh vẻ mặt cũng tái nhợt: “Anh rể, anh đừng gấp, bây giờ em đi gọi cho chú Thâm ngay đây.
Vừa nói anh ta vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tô Việt Thâm, đầu bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
Nhưng chuyện không may là anh ấy cũng không liên lạc được với trợ lý của mình.
Vì để tiện liên lạc, anh ấy còn cố tình mua cho trợ lý một chiếc điện thoại hơn 10.000 tệ, người vừa mới qua cổng hải quan chắc chắn sẽ có tín hiệu, nhưng đến giờ điện thoại vẫn không gọi được.
Tiêu Gia Minh cúp máy, sắc mặt lại càng tái hơn, vành mắt đỏ hoe: “Chú Thâm bên kia nói… không liên lạc được.”
Ôn Như Quy nhìn anh ta với ánh mắt âm u, biểu cảm vô cùng dọa người, không hề lên tiếng.
Tiêu Gia Minh cố nén đau buồn cùng với lo lắng: “Anh rể, mọi chuyện vẫn còn chưa chắc chắn, chị và 2 đứa trẻ ở hiền gặp lành, anh đừng dọa tự hù dọa bản thân.”
Năm đó Tiến sĩ Trần đã từng dặn dò, chỉ cần đừng kích thích bệnh nhân, thì cả đời này bệnh tâm thần phân liệt có thể sẽ không tái phát, nhưng bây giờ…
Tiêu Gia Minh cảm thấy nếu thật sự chị gái và cặp song sinh xảy ra chuyện, anh rể chắc chắn cũng xong đời.
===
Ôn Như Quy sững sờ một lúc lâu, đột nhiên đi về phía cổng hải quan.
Tiêu Gia Minh vội vàng đi theo sau: “Anh rể, anh định làm gì?”
“Tuyết Lục sẽ không có chuyện gì, cô ấy từng đồng ý với anh rằng cả đời này cô ấy sẽ không vứt bỏ anh, anh muốn đi tìm cô ấy.”
Đôi mắt Ôn Như Quy sâu không thấy đáy, lúc này trong lòng anh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
– — Anh phải đi tìm Đồng Tuyết Lục.
– — Có lẽ lúc này cô đang đau đớn giày vò, anh cần phải ở bên cạnh cô.
Thấy anh rể chỉ nhắc tới chị gái, không hề nhắc đến 2 đứa con, trong lòng Tiêu Gia Minh không khỏi ‘lộp bộp’ một tiếng.
“Anh rể, anh bình tĩnh một chút, anh không có giấy tờ, không thể qua được hải quan, anh đột ngột xông qua sẽ bị bắt lại đấy.”
Là nhân viên nghiên cứu khoa học, không có đơn xin phép và giấy tờ đặc cách, họ không thể tùy tiện rời khỏi Bắc Kinh, do đó Ôn Như Quy không có giấy phép du lịch của Hương Giang.
Ôn Như Quy không nghe thấy Tiêu Gia Minh nói cũng như bất cứ âm thanh nào khác, trong đầu anh và trong lòng anh chỉ còn lại mỗi một mình Tuyết Lục.
– — Anh cần phải đi tìm cô!
Tiêu Gia Minh lo lắng anh rể bị bắt, nhanh chóng túm lấy cánh tay anh.
Tuy nhiên sức lực của Ôn Như Quy rất lớn, nhất là lúc anh đánh mất lý trí, anh khẽ hất tay, suýt chút nữa Tiêu Gia Minh đã bị anh đẩy ngã.
Ôn Như Quy trực tiếp nhào về cổng hải quan, như thể Tu la địa ngục.
Tiêu Gia Minh lại lao lên chặn lại, nhân viên hải quan nhìn thấy cảnh này, cảnh giác nhìn Ôn Như Quy chằm chằm, dáng vẻ như gặp phải kẻ địch.
===
Ngay lúc nhân viên công tác đang định nhào lên bắt lấy anh, thì một giọng nói như tiếng sáo trời truyền tới từ cổng vào phía đối diện.
“Như Quy, anh muốn đi đâu thế?”
Trái tim Tiêu Gia Minh bỗng run lên, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chị gái và cặp song sinh đang đứng ở cổng vào nhìn bọn họ.
Mũi anh ta chua xót, suýt chút nữa lệ nóng tuôn rơi: “Anh rể, là chị kìa!”
Ôn Như Quy đã quay đầu lại từ lúc nghe thấy giọng nói kia, sau đó đẩy Tiêu Gia Minh ra, đôi chân dài sải bước lao nhanh tới chỗ Đồng Tuyết Lục.
Tiêu Gia Minh người bị đẩy lùi 3 bước liên tiếp: “…”
Ôn Như Quy vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy cô với sức lực rất lớn, như thể muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Mặc dù Đồng Tuyết Lục không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy của anh.
Anh ôm chặt lấy mình, cả cơ thể và cánh tay đều đang run lên, cánh tay ôm cô lạnh như băng.
Đồng Tuyết Lục thả chiếc túi xách trong tay xuống, ôm lấy anh: “Em đang ở đây.”
Chỉ với 4 chữ đơn giản này tựa như viên thuốc an thần, khiến cơ thể đang run rẩy của Ôn Như Quy từ từ bình tĩnh trở lại.
– — Cô không có chuyện gì.
– — Cô không hề vứt bỏ anh ra đi một mình.
Ôn Như Quy cảm thấy trái tim mình bắt đầu đập lại, mạch máu trong người cũng chảy lại, nhiệt độ cơ thể dần trở nên bình thường.
“Về sau đừng rời khỏi anh nữa.”
Ôn Như Quy vùi mặt vào hõm vai cô.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy chỗ cổ của mình ẩm ướt, trái tim chợt run lên: “Được, sau này em sẽ không rời khỏi anh nữa đâu.”
Ôn Như Quy đưa tay ra bế cô lên, sau đó đôi chân dài sải bước xoay người trực tiếp đi qua cửa hải quan.
Tiêu Gia Minh: “…”
Đồng Yến Ngôn: “…”
Ôn Tẫn Nhiễm: “…”
– — Anh rể, em vẫn còn ở đây này?
– — Cha, chúng con vẫn còn ở đây này?
Ôn Như Quy không hề nhìn thấy người nào khác nữa, cũng quên luôn cả con trai và con gái mà ngày thường mình rất yêu thương chiều chuộng, ôm Đồng Tuyết Lục ngồi lên xe hơi, sau đó trực tiếp trở lại khách sạn.
===
Vừa về đến khách sạn, Ôn Như Quy lập tức hôn cô thật sâu.
Anh chiếm lấy cô một cách mạnh mẽ mà trước giờ chưa từng thế.
Trong phòng không bật điều hòa, họ nóng đến mức cả người đều toát mồ hôi.
Thời điểm sinh mệnh hài hòa nhất, Ôn Như Quy ôm chặt lấy cô: “Không có em thì anh sẽ không còn là Ôn Như Quy nữa.”
– — Lúc anh bị bệnh nặng, là cô kéo anh từ vực sâu trở lại.
– — Từ lúc đó mạng sống của anh đã thuộc về cô.
Đồng Tuyết Lục cảm nhận được cơ thể anh đang run lên, cô đặt một nụ hôn thật sâu lên hầu kết của anh: “Anh yên tâm, em sẽ mãi luôn ở bên anh.”
Cô sẽ mãi bầu bạn bên anh, cho đến khi họ bạc phơ mái đầu.
Khi họ đã già cùng nhau ngồi bên bếp lò xem sách, cùng nhau ôn lại những quãng thời gian theo đuổi mộng tưởng đã qua.
Cô sẽ mãi luôn ở bên anh đến tận khi sinh mệnh kết thúc.
– — Mãi mãi, mãi mãi.
Trải qua chuyện lần này, cặp song sinh ngày càng cảm nhận được tình cảm của cha mẹ mình sâu đậm đến nhường nào.
Tình cảm sâu đậm đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay.
– — Còn họ, hình như sinh ra chỉ để góp cho đủ số mà thôi.
Tiêu Gia Minh: “Không, các cháu chính là quà khuyến mại được tặng kèm khi nạp tiền cho máy BB.”
===
Nhiều năm sau đó, khi Ôn Tẫn Nhiễm đã trở thành nhà khoa học nữ đầu tiên của Trung Quốc đoạt giải Nobel Vật lý.
Cô đứng trên bục giảng của Tòa thị chính Stockholm, không hề nói mình phấn khích đến mức nào khi nhận được giải thưởng, cũng không nói con đường này gian khổ ra sao mà cô lại nhắc tới cha mẹ mình.
(*) Tòa thị chính Stockholm: là tòa nhà của Hội đồng Khu tự quản cho thành phố Stockholm tại Thụy Điển. Đây là nơi diễn ra tiệc Giải thưởng Nobel và là một trong những điểm thu hút khách du lịch lớn của Stockholm.
Cô nói: “Trong cuộc đời này của tôi, người ảnh hưởng sâu sắc đến tôi nhất chính là cha mẹ mình. Tình cảm của họ khiến tôi cảm động, hơn nữa còn ban cho tôi lòng can đảm vô tận. Họ dùng cả đời để dệt lên những vần thơ đẹp đẽ nhất trong thơ ca: ‘Sinh tử xa cách, cùng người thề nguyện, nắm tay đã hẹn, sánh bước đến già’.”
(*) Tử sinh khiết thoát, (Sinh tử xa cách)
Dữ tử thành thuyết. (Cùng người thề nguyện.)
Chấp tử chi thủ, (Nắm tay đã hẹn)
Dữ tử giai lão. (Sánh bước đến già.)
Bài: Kích cổ 4 (擊鼓 4) – Khổng Tử (孔子)
“Cha tôi rất yêu tôi và anh trai, trước đây có một khoảng thời gian tôi từng tưởng rằng mình mới là cục cưng, áo bông nhỏ mà cha yêu thương nhất. Sau đó tôi mới biết được, so với mẹ thì tôi chẳng qua chỉ là cún con cô đơn chuyên ăn cơm chó mà thôi.”
Câu nói đùa hóm hỉnh khiến khán giả dưới đài đều cười rộ lên.
Trong một căn biệt thự ở Trung Quốc xa xôi.
Ôn Như Quy bưng bát tổ yến từ phòng bếp ra: “Em tranh thủ uống lúc còn ấm.”
Đồng Tuyết Lục đang chăm chú xem tivi: “Em xem nốt buổi phát sóng trực tiếp của Nhiễm Nhiễm đã rồi lại uống.”
Ôn Như Quy ngồi xuống bên cạnh cô, múc một muỗng tổ yến cất giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Để anh đút cho em nhé.”
“Vâng.”
Đến tận cùng thời gian, em đều là bảo bối trong lòng bàn tay anh.
– — Anh yêu em từ khi còn trẻ, sẽ mãi yêu em lúc góa bụa về già!
[HẾT CHƯƠNG 163]