“Ừ, hảo hài tử.”
“…” Thiệu Vân An nổi da gà, đã bao lâu rồi hắn chưa nghe người ta nói ba chữ này? Thiệu Vân An dở khóc dở cười, nhìn ánh mắt Đại lão tướng quân nhìn mình có chút phức tạp, nội tâm hắn bất giác cảm thấy hơi là lạ.
Mọi người rời đi rồi, Vĩnh Minh Đế hất tay, Quách Tốn và Trác Kim lui ra. Cửa phòng đóng lại, Vĩnh Minh Đế lập tức ôm lấy quân hậu, hỏi. “Tề Du sinh khí ư?”
Quân hậu không che giấu, hỏi. “Mỹ nhân có đẹp không?”
Vĩnh Minh Đế ngây thơ gật đầu. “Đẹp, rất đẹp, nhưng lại ở bên hoàng thúc, thật đáng tiếc!”
Đại Tề Du mặt không cảm xúc, nói. “Hoàng thượng cảm thấy đáng tiếc, vậy hắn ở bên ai mới là không đáng tiếc?”
Vĩnh Minh Đế nhíu mày. “Quân hậu của trẫm đang ghen tỵ?”
Quân hậu kéo tay Vĩnh Minh Đế ra, đứng dậy. Vĩnh Minh Đế ôm lấy hắn từ phía sau, ở bên vành tai hắn nói. “Tề Du, ngươi ghen? Vì trẫm tới chỗ hoàng thúc xem mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành?”
Quân hậu không quay đầu, chỉ hỏi. “Hoàng thượng định nạp thiếp tiến cung?”
“Tề Du, ngươi có thể ghen?”
Quân hậu hít sâu một hơi, kéo cái tay đang ôm bên hông mình ra, quay người. “Phải! Ta không cao hứng!”
Vĩnh Minh Đế nở nụ cười, nụ cười khi thực hiện được mưu kế. Lần thứ hai ôm lấy quân hậu, hắn cảm khái. “Ai nha, trẫm muốn nhìn thấy ngươi ăn giấm chua, thật đúng là khó.” Vĩnh Minh Đế kéo đầu quân hậu đặt lên vai mình. “Trẫm không nhìn mặt hắn, diện mạo có khuynh quốc khuynh thành cũng chẳng can hệ gì tới trẫm. Hoàng thúc cả đời nhìn thì an nhàn, nhưng thực chất rất khổ sở. Trẫm nghe nói ông vô cùng để ý người kia, trẫm chỉ lo hắn không thật tâm với hoàng thúc. Trẫm hi vọng hoàng thúc có thể giống trẫm, tìm thấy hạnh phúc chân chính.”
Quân hậu vươn tay ôm eo Vĩnh Minh Đế.
“Nhưng mà, trẫm đang lo.”
“Lo cái gì?”
Hiển nhiên, tâm tình quân hậu đang rất tốt.
“Trẫm nói với hoàng thúc, lễ thành thân lần này nhất định phải làm lớn, nhưng trẫm không đủ bạc.”
Quân hậu mím môi, không biết có phải đang nhịn cười hay không. Vĩnh Minh Đế cúi đầu, nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì trực tiếp hôn. Tự mình đốt lửa trước, Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu, ôm chặt quân hậu thở mạnh.
“Hoàng thượng…”
“Không được! Làm sao cũng phải chờ ba tháng!”
Quân hậu ngẩng đầu, nâng mặt Vĩnh Minh Đế. “Hoàng thượng, thần mới vừa…”
Vĩnh Minh Đế chạm nhẹ vào môi hắn. “Trẫm muốn, chính là ngươi ghen. Nếu ngươi không ăn giấm, trẫm sẽ tức giận. Từ trước tới nay chưa từng thấy ngươi ăn giấm.”
Quân hậu chủ động hôn Vĩnh Minh Đế. Hồi trước không ăn giấm là bởi vì còn chưa yêu. Sau này yêu rồi, nhưng vì đại cục nên không thể ghen tuông bậy bạ. HIện tại hắn có thể ghen, bởi vì, người nam nhân này là của hắn.
Quân hậu và Vĩnh Minh Đế ân ân ái ái. Vương Thạch Tỉnh và Đại lão tướng quân uống trà, nói chuyện phiếm, chủ đề chung là biên quan và chiến sự. Thiệu Vân An sau khi ngáp một cái thì bị lão tướng quân đuổi đi ngủ. Thiệu Vân An không khách khí, trở về phòng nghỉ ngơi. Vương Thạch Tỉnh cung kính pha trà cho lão tướng quân, châm trà, trong lòng hiểu rõ, lão tướng quân là có chuyện cần nói riêng với hắn.
Quả nhiên, lão tướng quân uống xong hai hớp trà thì mở miệng. “Vân An, có ăn dựng dục quả chưa?”
“Chưa ăn. Vân An không muốn có hài tử.”
Lão tướng quân nhíu mày. “Bởi vì Thanh nhi và Ni tử sao?”
“Vân An sợ đau, đệ ấy không thích nam nhân vác bụng to, nói không thể tiếp thu.”
“Sinh hài tử sao có thể không lớn bụng, không đau.” Lão tướng quân mâu thuẫn. “Có phải Thanh nhi và Ni tử cũng không muốn?”
“Không có, Vân An thật sự sợ đau. Ngày thành thân đệ ấy đã nói không muốn có hài tử.” Có phải cùng ngày hay không không cần giải thích.
Lão tướng quân không ngờ tiểu tử kia thế nhưng lại sợ đâu, nói tiếp. “Ta biết nam nhi sinh sản không dễ, chính quân cũng chỉ sinh một mình Minh Vinh. Nhưng dù sao cũng phải có một đứa. Ngươi không muốn hay sao?”
Vương Thạch Tỉnh không che dấu. “Ta muốn, nhưng càng không muốn Vân An bị đau. Nếu có ngày đệ ấy đổi ý muốn sinh hài tử, ta sẽ tự mình đi lãnh dựng quả.”
Lão tướng quân thở dài. Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ một hồi, trực tiếp hỏi. “Lão tướng quân, Vân An, có phải là hài tử thất lạc của Đại gia hay không?”
Lão tướng quân khiếp sợ nhìn Vương Thạch Tỉnh, sau đó lại thêm tiếng thở dài. “Ngươi cũng nhìn ra ư?”
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. “Toàn bộ Dực Hổ quân đều biết. Các ngài liên tục hỏi thân thế và bát tự của Vân An, ta có thể đoán được.”
Lão tướng quân thương cảm. “Vân An lớn lên, giống y như bộ giáng thời niên thiếu của chính quân. Hài tử trong nhà, chỉ có đứa bé thất lạc kia là giống chính quân hồi nhỏ nhất.”
Nguyên lai là vậy.
Lão tướng quân uống ngụm trà, nhìn chén trà đã vơi phân nửa, nói. “Năm đó, Hồ tộc ở biên quan bắt cóc Chiến An, muốn bức Minh Vinh quy phục. Chúng ta phái người đuổi theo người Hồ, nhưng tìm được chỉ là thi thể, Chiến An không rõ tung tích. Khi đó tình huống trong triều phức tạp, Đại gia không thể gióng trống khua chiêng đi tìm, cũng bởi vậy mà chậm trễ, rốt cuộc không còn âm tín của hài tử. Việc này, chính là vết thương của Đại gia.”
Vương Thạch Tỉnh nghe xong cũng rất khó chịu, hắn không biết rõ tình hình khi đó. Lão tướng quân uống xong chén trà, giương mắt. “Vân An, không muốn biết thân thế của nó sao?”
Vương Thạch Tỉnh đúng sự thật trả lời. “Đệ ấy và Thiệu gia ký thư khế đoạn thân, đệ ấy không tìm thân nhân, Thiệu gia không được dây dưa với đệ ấy. Đệ ấy đã quên chuyện trước kia, Thiệu gia cũng sẽ không nói ra sự thật.”
Tâm tình lão tướng quân thoải mái hơn rất nhiều, cho dù đã nghe chính quân nói lại nguyên nhân Thiệu Vân An không đi tìm người thân, ông vẫn hơi lo lắng Thiệu Vân An sợ hãi thân phận quân hậu nên mới nói cho qua.
“Nếu hắn thật sự là hài tử thất lạc của Đại gia…”
Vương Thạch Tỉnh trực tiếp hỏi. “Lão tướng quân đang lo lắng cái gì sao?”
Lo lắng cái gì? Gương mặt già nua của lão tướng quân hiện lên vẻ áy náy. Là lo sợ hài tử có oán trách bọn họ không bảo vệ được nó hay không? Lo sợ, tại sao bọn họ lại để nó lẻ loi một mình ở bên ngoài chịu khổ, bị liên lụy, bị người ta sai xử như hạ nhân, còn bị bán đi?
Đại lão tướng quân cả đời đổ máu không đổ lệ, nhưng mỗi lần nghĩ tới đứa nhỏ từng bị ép buộc tới đường cùng, chỉ có thể nhảy sông tự sát, khóe mắt ông nhịn không nổi mà phiếm đỏ.
Vương Thạch Tỉnh rót thêm trà cho lão tướng quân, buông ấm.
“Đại gia trung nghĩa tận tâm. Thời điểm Vân An chưa biết thân thế, đệ ấy còn quyên góp cho Võ Uy tướng quân một số vàng lớn. Nếu Vân An là đứa trẻ bị thất lạc của Đại gia, đệ ấy sẽ chỉ có tự hào.”
Đại lão tướng quân kìm giữ khóe mắt, cười. “Tốt, tốt, hảo hài tử.”
Người khác nói, lão tướng quân có lẽ không tin, nhưng Vương Thạch Tỉnh nói, lão tướng quân tin!